Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2007

MƯA NGÂU

Người ta đã có người ta
Sao mình cứ mãi ngu ngơ đợi chờ
Người ta đã có người mơ
Sao ta cứ mãi ngóng chờ xót xa...

Đọc dòng tin nhắn ... ui da
Không tay ai nhéo lệ ngà vẫn rơi
Người ta đã có bạn đời
Sao mình cứ mãi chơi vơi đợi chờ.

Đành thôi tiễn một giấc mơ
Chúc người vui với người mơ của mình
Giấu hồn trong ánh bình minh
Ta đi tìm lại vô tình nỗi đau.

Chúc người hạnh phúc bên nhau
Ngẩn ngơ ta lại gục đầu xót xa
Nhủ lòng quên nhé người ta
Mà sao lệ mãi xót xa chảy dài .....

Chúc người vui mãi bên ai
Mặc ta với tháng năm dài xót đau
Tiễn nha nỗi nhớ trời sầu
Ta đi về với mưa ngâu lặng thầm ....

26/10/2007
BĂNG TÂM

GỬI CÁC EM GÁI TÔI YÊU

*CHUỖI THƠ TUYẾT MAI*

EM KHẤN XIN
“Thay tâm tình các em gái tôi yêu”
Đừng tin em!
Tin một cánh hồng chiều đời héo hắt
Dễ tin hơn người phụ nữ như em
Vì trời đã ban riêng cho phận yếu mềm
Một trái tim của loài rắn độc

Trong đêm đời lăn lóc
Loài rắn em nào biết thủy chung
Những phù dung như ánh lụa bòng bong
Em thay tình, rắn thay da đổi thịt

Đừng tin em! Tin rồi anh sẽ biết
Có một ngày anh sẽ mất niềm tin
Không chỉ riêng em, nhưng cả vạn, nghìn
Cả lũ tồng ngồng nhông nhông mặt đất

Hồi con gái em hãy còn khép nép
Đời lạc hoan dạy em biết dối lừa
Em ngại gì những trận chiến mây mưa
Miễn là được cho em niềm hoan lạc

Đừng tin em!
Anh hãy tin cánh hồng chiều héo hắt
Trong mỗi con người mang phận nữ lưu
Nhưng đừng tin em, người nữ dối lừa
Em vẫn muốn thay đàn ông rất mới

Hãy yêu em nhưng xin đừng bước tới
Đừng tin chi loài rắn độc phụ tình
Người đàn ông trong cõi nhân sinh
Là lũ người ngu nhất trong thiên hạ

Hãy khôn ra cho mau thành chánh quả
Rất yêu anh, em thành thật cung khai
Đừng nhé anh, đừng bước xuống tuyền đài
Trong tích tắc anh tìm dây thòng lọng

Đừng tin nhé anh, lũ người bay bổng
Nay trời nam, mai đất bắc phiêu du
Cánh nhạn rong chơi phố biển xa mù
Người tin em là người ngu xuẩn nhất

Tin một cánh hồng chiều đời héo hắt
Dễ tin hơn người phụ nữ như em…
Có yêu em, xin hãy nguyện đêm đêm
Cho ơn lượng khoan hồng thân phận bạc!


EM LUÔN LÀ NGƯỜI TÌNH PHỤ

Nói gì nữa với em, người tình phụ
Nghẹn ký ức yêu, nghẽn mạch ân tình
Cuộc phù sinh mấy nữa cũng phù sinh
Dung dẻ, dung dăng con tắc kè chắt lưỡi

Chiều chập choạng nghe lòng về đám cưới
Với tàn hoang với tan vữa thân đời
Em vẫn nói không bao giờ phụ tôi
Nhưng tôi biết sóng tình em cuồng dại

Về trong cõi rợn rùng đêm tê tái
Vọng lời yêu vọng oan trái tang thương
Người bên ta đêm dạ vũ nghê thường
Người bên người nghê thường đêm dạ vũ

Nói gì nữa với em người tình phụ
Rất chung tình vì em chuộng tình chung
Ai ngây ngô hơn đứa trẻ điên khùng
Cắm cổ yêu, không màng ai vong phụ

Cánh nhạn bay trong chiều thu quyến rũ
Tình yêu là gì? Lạc thú có hơn
Chưa một lần chỉ một bóng cô đơn
Mãi có đôi cợt đùa vui lòng dạ

Anh có biết nỗi lòng đời tơi tả
Trái hàm oan sao nghiệt ngã không cùng
Đừng trách em tội nghiệp kiếp hồng nhung
Cho em xin kinh kính mừng cứu rỗi!


BẤT HẠNH

Hạnh phúc nào bên đời người lơ đễnh
Nghễnh nhìn trăng, rồi nghiêng ngó trời sao
Bên Hán, bên Hồ, bên giếng, bên ao
Ta một nửa, bên đời kia một nửa

Em có nghe chừng như trăng nôn mửa
Trăng chẳng trăng mà nguyệt cũng vu vơ
Một đời yêu ai dám biết dại khờ
Lòng với dạ không cùng cung, cùng nhịp

Ta yêu em, chết trong lòng không ít
Chết toàn thân chết lẩy bẩy tứ chi
Chết tuổi, chết tên chết cả đường đi
Chết tất cả mà không hề hóa kiếp

Tình yêu ơi sao không là chuyển tiếp
Một tình yêu cùng nhịp chết cho nhau
Hạnh phúc nào chưa đến đã tan mau
Tiếng vó ngựa thời gian dừng trước ngõ

Một đời yêu em chưa hề nói nhỏ
Lời chia xa trong gang tấc bôn ba
Trái tim em đã chết những thật thà
Lòng em ngó bên kia đời hạnh phúc

Một đời yêu, một đời ta tủi nhục
Ở bên em, mà hạnh phúc rất xa
Người em yêu, ồ không phải là ta
Em chỉ mượn ta đùa trong giây phút

Hãy yêu em, một tình yêu cao vút
Anh mượn đùa, còn em khóc tang thương
Chúa trên cao cũng khóc đến đoạn trường
Nhìn em lụy trong vũng bùn nhơ nhớp

Em van xin đến ngàn lần thoi thóp
Thứ tha em, lòng sám hối, xin dâng


SAO EM?

Sao em lơ lãng nhìn trời
Chiều thu phai nhạt hương đời hom hem
Tiếc gì không, mộng về đêm
Sao khuê mờ tỏ một niềm thủy chung

Sao em ngũng ngẵng lùng bùng
Chiều chân chim đậu mắt nhung u buồn
Tiếc gì không, đóa hồng hương
Tàn thu rũ rượi bên gương bụi đời

Sao em thôi lả, thôi lơi
Ngồi nghe giọt nắng rụng rơi bên thềm
Sao thôi dạ vũ dịu mềm
Đong ong đưa bướm ngã đêm nghiêng ngày

Sao em nghe nặng gót hài
Chân buồn lơi bước trang đài ngày xưa
Bây giờ em đã hiểu chưa
Trái tim mòn ruỗng nhịp vừa dừng buông

Còn có ai, nói lời thương
Có ai chung lối chung đường đùa chơi
Có chăng còn chỉ một người
Người em quên suốt một đời hoang du

Tên người tử tội Giêsu
Em từng bỏ mặc quạnh hiu bao chiều
Bên em, Người hiểu em nhiều
Hỏi em lần cuối có yêu không nào?


LÀ NGƯỜI

Người về với cõi người xa
Người còn ở lại người ta cợt đùa
Người cợt người, ta đùa ta
Mặc người đùa cợt, mặc ta cợt đùa

Đùa từ ký ức đùa ra
Thuở bồng, thuở bế người ta làm người?
Cợt đùa sáng tối đười ươi
Trăm năm chưa dám làm người trần gian

Mãi còn một kiếp hồng hoang
Chờ ngày giải vạ vương ngàn phù sinh
Người về với ánh bình minh
Đười ươi trong cõi điêu linh cợt đùa

Là người hay vẫn là ta
Một chàng dũng sĩ bên tòa tử vong
Lừng khừng đứng mãi trên sông
Chưa dìm mình xuống, chưa mong làm người…

TUYẾT MAI




XAO XUYẾN

Chúa sinh ra con giữa lòng đất Việt
Lũy tre xanh với những điệu dân ca
Tiếng chim vang trong lời mẹ ngân nga
Đã ru con, đưa con vào cuộc sống

Con lớn lên giữa cuộc đời sôi động
Và bên tai tiếng Chúa giục: Ra đi,
Dâng tuổi xuân ước vọng chớ tiếc chi
Ra đi để rắc gieo tình Chúa!

Nhưng Chúa ơi, cuộc đời thơm hương quá
Muôn hoa tươi, vị ngọt của mùa xuân
Bao đam mê của tuổi trẻ điên cuồng
Là sợi dây níu kéo con quay lại

Đã bao lần con phân vân ái ngại
Giữa ngã ba không biết chọn ngã nào!
Con chợt nghe tiếng Chúa thì thào:
Hỡi con, đời giả dối!

Dòng lệ rơi con gục đầu thống hối
Con trở về với nguồn cội tình yêu
Ôi Chúa ơi, êm ái những sớm chiều
Tiếng chuông ngân, tiếng lòng con cầu nguyện

Đã bao lần Chúa cùng con trò chuyện
Trong lặng yên của lời nguyện mê say
Trong hương thơm tình mến tràn đầy
Và con hiểu tình Ngài là tất cả

Nhưng cuộc sống chẳng hề trôi yên ả
Bao bão giông giằng xé cuộc đời con
Những đam mê cuồng vọng tuổi xuân tròn. . .
Phải lướt thắng để tình Ngài chiến thắng

Đường khổ giá Chúa đi trong im lặng
Giờ đây con tiếp tục bước Ngài xưa
Ngài dìu con, kiên nhẫn đợi chờ
Khi con ngã và khi con bội bạc

Đây Chúa ơi trọn tấm lòng tín thác
Và con tim đã nát tan này
Với bao nhiêu mộng ước hôm nay
Xin dâng Ngài, xin dâng Ngài tất cả!

Làm tại Hà Nội, 16.09.1991.
KIM ÂN

LÊN ĐƯỜNG

Lạy Chúa,
Đường con đi Chúa rải nhiều sỏi đá
Có dốc cao và cạm bẫy khắp nơi
Rất nhiều khi con mỏi mệt hụt hơi
Muốn bỏ cuộc để tìm đường dễ dãi
Rồi những lúc con nhìn đường ái ngại
Lê bước chân dò dẫm ngập ngừng
Chân trời xa là bóng tối mịt mùng
Là bão tố, là hiểm nguy trắc trở
Ôi, lạy Chúa! Nhiều khi con run sợ
Xin Chúa thương luôn ở cạnh bên con.

7-9-2002
KIM ÂN

GỬI ANH

Tặng anh Đ. và các bạn lớp K 24D

Có bao giờ Anh nhớ mái trường xưa
Thuở chúng mình học chung một lớp?
Ôi bao năm dòng đời tan hợp
Bạn bè xưa mỗi đứa một phương rồi!

Chẳng vô biên cũng đọng lại muôn đời
Thời sinh viên vui mà nghèo Anh nhỉ!
Suốt bốn mùa đạp chiếc xe cũ kỹ
Cót két hoài như điểm nhịp thời gian!
Thủa ấy chúng mình tình nghĩa chứa chan
Căn gác nhỏ nhưng lòng không nhỏ
Cũng một gia đình yêu thương gắn bó
Chuyện vui buồn đều san sẻ cho nhau
Anh nhớ không những ngày nắng nẻ đầu
(Cái nắng Hà thành sao mà khắc nghiệt!)
Hay những ngày mưa phùn mù mịt
Hà Nội buồn khoác chiếc áo mùa đông?
Thế mà xa rồi lại nhớ bâng khuâng
Quãng đời ấy làm sao quên được!
Có nhiều lần lòng em thầm ước
Quay ngược thời gian trở lại thủa sinh viên
Để trở về những giây phút thần tiên:
Lớp học xưa, thầy cô, bạn cũ
Bàn ghế ấy ngay gần bên cửa sổ
Với khoảng trời xanh nho nhỏ của riêng mình
Nhưng xa rồi! Xa lắm phải không Anh?
Chuyện ngày xưa chỉ còn là kỉ niệm
Đọng trong tim chợt nhào rồi chợt hiện
Như bóng hình ai thấp thoáng giữa sương mờ

Anh có về thăm lại mái trường xưa
Nhớ thăm giùm em căn phòng mình học
Bao năm rồi, dòng đời tan hợp
Bạn bè xưa ai còn nhớ mái trường?

Tp. Hồ Chí Minh, 24.05.1996
KIM ÂN

NHỚ MẸ

Có một chiều Mẹ ngồi bên bếp lửa
Cời chút than sưởi ấm lại tâm hồn
Có một chiều Mẹ ra ngồi bên cửa
Ngóng đứa con xa, dạ bồn chồn

Mẹ ơi,
Cả đời Mẹ lo lắng cho con
Tuổi xuân qua, sức tàn theo năm tháng
Con biết rằng những ngày dài mưa nắng
Và những đêm thâu giá rét lạnh lùng
Mẹ âm thầm làm lụng Chăm chút cho con
Con lớn lên mạnh mẽ tuổi xuân tròn
Cũng là lúc con xa nhà, xa Mẹ
Mẹ ở quê vẫn một mình lặng lẽ
Thầm mong con khôn lớn giữa cuộc đời


Mẹ ơi,
Đã lâu rồi con chẳng về thăm Mẹ
Đừng trách con Mẹ nhé!
Con muốn nhìn xuyên thấu không gian
Ngắm mặt Mẹ hằn dấu vết gian nan
Nhìn lưng Mẹ trĩu một đời lao nhọc


Chiều nay mưa lác đác
Con nhớ quê, nhớ Mẹ thân yêu
Chắc ở quê cũng giống mọi buổi chiều
Mẹ lại cời than hay ra ngồi bên cửa.


Tp. Hồ Chí Minh, 14.05.1995
KIM ÂN

BẰNG LĂNG TÍM

Màu tím bằng lăng
Tím đầy nỗi nhớ
Màu tím bâng khuâng
Tím hồn trai trẻ.

Ôi sắc bằng lăng từng chùm diễm lệ
Khiến chạnh lòng nhớ thủa trời đông
Thân khẳng khiu, cành trơ trọi, đượm buồn
Lá úa rụng xào xạc nền đất lạnh.

Rồi xuân sang đầu cành sương lóng lánh
Khắp không gian tràn ngập sắc xuân tươi
Nắng ấm cho cây nảy lộc đâm chồi
Rồi rực rỡ một màu tím biếc.

Đời vần xoay như dòng sông chảy miết
Xốn xang từng độ heo may,
Mỗi khi hoa tím giăng đầy
Lại thấy lòng mình chợt tím.

KIM ÂN

GỬI CÔ

Xa lắm rồi, xa lắm, tuổi học sinh
Trang vở trắng đượm nghĩa thày, tình bạn
Cánh chim bay giữa khung trời vô hạn
Vẫn nặng lòng nhớ khoảng trời xưa
Nơi in sâu bao kỉ niệm ước mơ
Cỏ sân trường thoảng hương trong bài học
Em vẫn nghe tiếng trống trường vang vọng
Thời gian đi như vó ngựa qua mau
Cô ơi Cô, nơi lớp học ngày nào
Cô có còn say sưa giảng giải?
Bụi phấn rơi, âm thầm rơi, rơi mãi
Tóc Cô giờ chắc nhiều sợi bạc thêm!

Chiều Sài Gòn ánh nắng đọng ngoài hiên
Chợt nao lòng nhớ một thời đi học
Sân trường xưa nếu cỏ xanh còn mọc
Cho em xin chút hương cỏ Cô ơi!

Sài Gòn, 17.11.1996
KIM ÂN