Thứ Hai, 26 tháng 11, 2007

CẢM TÁC NGÀY THƠ VIỆT NAM


















Có một ngày thơ như thế
Em về Quan Họ tinh khôi
Áo tứ thân vờn theo gió
Tím, vàng, xanh, đỏ,... mê người

Hỡi hương hồn tiền nhân cũ
Bay theo thư pháp về đây!
Có thấy ân tình sống lại
Hồn thơ ngùn ngụt men say?

Ùn ùn khí thiếng sông núi
Trống vang giục sức sống thần
Rung rung hoà âm sâu thẳm
Trầm hùng tiếng nước non ngàn














Một ngày nắng tươi như thế
Hoa vàng nở thuở hai mươi
Trong anh ngày nào lá cỏ
Ngồi nghe gió hát ru hời

Nhấp môi tách trà ngọt đắng
Phất phơ khăn lụa hội mùa
Muốn ôm cả trời dấu ái
Của hôm nay về mơ xưa







Ồ! Có hôm nay như thế
Để còn gặp lại người xưa
Dẫu không nhìn nhau ra nữa
Thì còn lưu lại NGÀY XƯA!

03.03.2007
Bạch Hạc HÀ ĐỨC THÔNG


BÌNH ĐÔNG










Trong bước tha hương luống chạnh lòng
Thương về xóm cũ nhớ mênh mông
Chiều xưa dứt áo không về nữa
Mây nước bên trời lưu luyến mong

Xưa bước chân đi nặng gánh sầu
Lòng còn in dấu khúc sông sâu
VẠN NGUYÊN- muôn thuở cho ta nhớ
Ánh nắng ban trưa rọi xuống cầu

Khắc khoải trong tình yêu dáng xưa
Ai về MỄ CỐC - những chiều mưa
Cho tôi nhắn gởi đôi dòng lệ
Đến một người yêu chẳng đón đưa

Em có biết rằng ta nhớ không ?!
Vì sao lại nhớ biết cho không ?!
BÌNH ĐÔNG ! Khôn lớn cho ta nghĩ
Mến xóm yêu người – thương nước sông !

Đã chẳng tơ duyên chẳng ước nguyền
Còn gì nói nữa với tình duyên
Quê hương quyến rũ người đa cảm
Nên bước giang hồ cũng khó quên !

Bạch Hạc HÀ ĐỨC THÔNG

MONG MANH ĐỜI KIẾN

Một hôm mây đùn, chớp giật
Ầm ầm mưa chuyển, gió gào
Chú kiến cánh bay lìa tổ
Đi tìm ánh sáng trên cao


















Mơ màng qua vùng hư ảo
Những đời giông bão gặp nhau
Bứt cánh trả cho trời đất
Ra đi chẳng hẹn về đâu

Từng đôi cánh nằm rơi rụng
Ố vàng theo gương thời gian
Chú kiến dùng bàn chân nhỏ
Leo lên, trèo xuống một đàn

Có thời huy hoàng vừa mất
Chú từng bay bổng như chim
Đôi cánh mỏng kia đã mọc
Từ trong tổ cũ êm đềm

Bay theo, bay theo ánh sáng
Ánh sáng có mà hư không
Đời này chú không bắt được
Kiếp sau, sau nữa cũng không










Gắng bò mải mê vùng sáng
Cả đàn nằm chết bên sân
Nghĩa trang kiến là có thật
Dù trời mây bay ngàn năm

Lâm Tì Ni buồn chết được
Cõi người toàn mộng Nam Kha
Dưới gốc Hoè có tổ kiến
Tình thôi! Bao nỗi nhớ nhà

Có người tình cờ thấy biển
Bứt cánh bò suốt đêm thâu
Bỗng đau những đời biệt xứ
Hồn quê rưng rức thương sầu.

Bạch Hạc HÀ ĐỨC THÔNG

DẤU HỎI BÊN BÌNH BÌNH ĐỰNG CỐT THIÊU?











Chỉ có vậy sao ?
Rồi sẽ hôm nào
Tinh hoa lìa thể phách
Cõi đi về đập dĩa dầu hao

Chén rượu còn trong tận đáy
Ly sầu - ly sầu tang thương
Cửu Long thét rung hồn phách
Tang hồ thẹn với Nam Phương

Mây khô hề! Băng tuyết
Trời xanh hề! Vẫn xanh
Tiêu diêu hề! Vô mệnh
Thắc thỏm hề! Năm canh

Nước mắt thương tình Ngưu - Chức
Tim đau nhoè bóng hình ai
Bi thương một trời hoang trống
Dế giun rên rỉ lạnh người

Bút nghiên còn ai viết nữa
Sáo đàn trổi điệu sầu đau
Lửa Tam Muội dần cô lại
Tro tàn theo gió tìm nhau!

Bạch Hạc HÀ ĐỨC THÔNG

DỄ DẦU

*HNS: Tác phẩm đoạt giải thơ ca Q.6 - SG.

Dễ dầu gì - tìm gặp được nhau
Mấy mươi năm - nụ hôn đầu ai quên,tôi nhớ
Đường Quận Sáu - lớn dần rộng mở
Những sông sâu - cạn lấp đất bồi
Rạch Bến Trâu - vẫn còn đó người ơi
Kênh Tân Hoá - nắng soi dòng nước cuộn
Công viên Phú Lâm - chiều rơi gió cuốn
Lối qua Bà Hom – khó thấy giàn trầu
Phú Định – đâu còn thoang thoảng hương cau
Toàn cao ốc – Toà nhà – Khu Thương mãi














Những áo trắng - Mạc Đỉnh Chi còn đấy
Tóc dài yêu - nườm nượp vẫn trường xưa
Thay đổi nhiều - lạ lẫm khác đêm mơ
Kinh Dương Vương - Nguyễn Văn Luông –Bình Phú
Cứ thêng thang bát ngát
Từng dãy lầu san sát
Dáng chung cư - tiếng nhạc rộn ràng

Đâu biết đi về mà đưa đón hỏi han?
Quận mở lớn - Bỗng trách lòng nhau hẹp
Ai bảo ngày xưa rất đẹp
Cho bây giờ ngơ ngẩn giữa vòng xoay

……………

Ầu ơ…
Ví dầu… trước mặt nhau đây
Đời trôi cuối bãi chân mây dễ dầu?!

Bạch Hạc HÀ ĐỨC THÔNG