Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2007

ĐÔI BẠN

"Chuyện này do cha tôi kể lại."

Ngày ấy trong xứ đạo có hai người bỏ xưng tội.
Một người mười năm.
Một người chín năm.














Mặc dầu lười nhác, khô khan việc đạo nhưng họ sống rất lương thiện và cần cù, có nhiều điểm người ngoan đạo phải học tập.

Người mười năm bất ngờ lâm bịnh nặng. Vợ con ra sức chữa chạy nhưng rồi tiền mất tật mang…Cơn bịnh cứ đứng ì một chỗ như chần chờ, như thách thức...

Biết anh rơi vào vòng tội luỵ, nhiều người đến thăm hỏi và khuyên lơn.
Anh không trả lời, cứ nằm quay mặt vào tường. Cha xứ nhiều lần muốn trò chuyện với anh nhưng anh không tiếp…
Một số bà con nản lòng bỏ cuộc.
Một số khác tin tưởng, bảo còn nước còn tát và âm thầm cầu nguyện, suy nghĩ tìm phương cách.











Sáng sớm hôm ấy, khi người chín năm cày xong đường cày cuối cùng trên thửa ruộng, anh khoan khoái nhìn ánh nắng ban mai chan hòa trong làn gió hiu hiu thổi. Nhưng tự thẳm sâu của đáy hồn, anh cảm thấy có cái gì như thôi thúc…
Anh cọc bò vào vạt cỏ xanh mé ruộng, vác cày trên vai quyết định vào cuộc.











Anh đi một mạch đến với người bạn bỏ xưng tội mười năm đang đau nặng.

Nhận ngay ra bước chân của ai đang đến, nhưng người ốm vẫn không trở mặt ra nhìn, chỉ khoát tay ra hiệu cho vợ pha trà mời khách.

Anh “chín” đến cạnh giường, nắm tay anh “mười” hồi lâu rồi lên tiếng :
- Anh bạn thân của tôi ơi! Chuyến này thì anh đi đứt, chả còn nước gì nữa, mau lo dọn mình mà xưng tội!

Còn nằm bất động như hòn đá bên đường, anh mười năm quay phắt ra, trừng mắt nhìn anh chín năm rồi nói như muốn hét lên:
- A, thằng này láo! Mày là cái thá gì mà dám khuyên tao?














Nghe thế, anh chín xuống giọng:
- Tôi biết tôi còn thua bác một năm, có gì không phải xin đừng chấp…đây chẳng qua là việc quỉ nhỏ ngứa miệng khuyên quỉ lớn. Nghe hay không là quyền bác. - Này! Nước bác mời tôi đã uống rồi nhá , giờ xin chào hai bác tôi về.

Tiếng chân bước xa dần... xa dần…

Người bệnh nằm một chặp rồi “ra lệnh” cho vợ:
- Mau đi mời Cha giải tội cho tao.











Chị vội mặc áo chạy đến nhà xứ báo tin vui…

Gió vẫn rì rào trong nắng, đâu đó trên cánh đồng vang lên tiêng hò gặt lúa…


NGUYỄN TÙNG HIẾN

THĂM MỘ HÀN MẶC TỬ

* HNS: " Xin chân thành cảm ơn tác giả Trần Tiến Dũng".



* Biển Quy Nhơn.













* Đường lên mộ phần.













* Thi sĩ Hàn Mặc Tử yên nghỉ trên một ngọn đồi có vị trí đẹp nhất của thành phố Quy Nhơn.















* Tượng Đức Mẹ Maria và chữ thập đỏ trên mộ. Không gian thoảng chút bâng khuâng về số phận bất hạnh, đức tin và thiên tài thi ca của thi sĩ tiền chiến này.





















* Vườn thơ trong khu mộ của Hàn Mặc Tử. Tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh năm 1912 ở Lệ Mỹ, Đồng Hới và qua đời vì bệnh phong năm 1940.














* Trong suốt cuộc đời Hàn Mặc Tử, thơ là ngôi nhà tuyệt đối của mình. Nay trong nhà lưu niệm vẫn có hình thân nhân của cố thi sĩ.














* Một bài thơ tình của Mộng Cầm gởi thi sĩ Hàn Mặc Tử .



















* Ở Việt Nam hiếm có nơi nào tình yêu được tôn vinh như ở đây. Các cuộc tình dù thoáng qua hay chỉ qua thơ của thi sĩ, nay thành giai thoại tình yêu được truyền tụng. Ta chỉ biết những nàng thơ của thi nhân như Hoàng Cúc, Mai Đình, Mộng Cầm, Thương Thương, Ngọc Sương, Thanh Huy, Mỹ Thiện.




















* Cạnh nhà lưu niệm có biển quảng cáo chụp ảnh đám cưới. Nơi đây, quanh năm là chốn thề non hẹn biển của những đôi tình nhân, giữa hoa và thơ.

















* Khu mộ thi sĩ Hàn Mặc Tử là một biểu tượng văn hóa tuyệt đẹp. Từ đồi Ghềnh Ráng người ta thấy Quy Nhơn với hy vọng về một thành phố du lịch văn hóa đang mở ra.




















* Nến và nhang được thắp lên vào ngày 11 tháng 11, ngày giỗ của thi sĩ.
















Tác giả TRẦN TIẾN DŨNG.

--------------------------------
Xem mục: NGUỒN BÀI ĐĂNG.

HÀN MẠC TỬ HAY HÀN MẶC TỬ

Vừa qua, trên một vài tờ báo, trong đó có Báo Bình Định là quê hương của "Bàn Thành tứ hữu" đã đăng bài của Nhất Tâm có đoạn viết "bút danh của Hàn là Hàn Mạc Tử chứ không phải là Hàn Mặc Tử như người ta thường gọi…". Vậy xuất xứ tên Hàn Mặc Tử?

Thỉnh thoảng tôi có đọc Báo Bình Định và rất quan tâm trang "Văn hóa - nghệ thuật giải trí". Tôi vui mừng nhận thấy tờ báo của tỉnh ngày càng phong phú - là một trong những tờ báo địa phương có chỗ đứng trong lòng bạn đọc gần xa. Riêng Báo Bình Định số 1906, ngày 28-3-2003 đăng bài của Nhất Tâm "Phạm Xuân Tuyển - 30 năm theo "Hàn Mặc Tử" có đoạn viết "Qua những tài liệu sưu tầm được, anh cho rằng bút danh của Hàn là Hàn Mạc Tử chứ không phải là Hàn Mặc Tử như người ta thường gọi". Tôi e rằng viết như vậy là không chuẩn, nếu không nói là thiếu chính xác. Vì cũng theo nhiều tài liệu và đã có lần tôi được hỏi chuyện trực tiếp thi sĩ Quách Tấn tại nhà riêng của ông ở Nha Trang (1986) thì Hàn đã có bút danh là Hàn Mạc Tử trước khi lấy bút danh chính thức là Hàn Mặc Tử. Người tham gia đổi bút danh (từ Mạc thành Mặc) cũng không ai khác là thi sĩ Quách Tấn. Theo "Hàn Mặc Tử- tác giả và tác phẩm" có viết "Nhà thơ Hàn Mặc Tử (1912- 1940) tên khai sinh là Nguyễn Trọng Trí. Ông viết báo, làm thơ. Khi viết báo lấy bút hiệu là Phong Trần. Tiếp đó ông đổi bút hiệu là Lệ Thanh (do chữ đầu của sinh quán Lệ Mỹ và chánh quán Thanh Tân ghép lại)".

Có người nói bút danh Lệ Thanh nghe nó "yểu điệu thục nữ" quá, Trí lại đổi bút hiệu lần nữa là Hàn Mạc Tử. "Hàn Mạc" là rèm lạnh. Trong một lần viếng thăm nhà thơ Quách Tấn, Trí bị Quách Tấn trêu:

- Kể cũng ngộ thật! Tránh kiếp phong trần đi làm khách hồng nhan. Sợ kiếp hồng nhan đa truân lại đi làm kiếp rèm lạnh. Tránh lờ chui vào lưới. Sao mà lẩn thẩn thế nhỉ?

Trí đâm ... :

- Anh này thật đa sự! Không biết đặt "cái ..." gì cho vừa lòng anh?

Quách Tấn cười:

- Đã có rèm thì thêm bóng nguyệt vào. Hỏi còn cảnh nào nên thơ bằng?

Trí hội ý, cầm bút vạch thêm "vành trăng non" trên dấu chữ A của chữ Mạc, thành ra hiệu Hàn Mặc Tử.

Chỉ thêm một dấu "ă" mà đổi hẳn ý nghĩa của khóm chữ.

Chữ Hàn trước kia nghĩa là "lạnh", nhưng đi kèm với chữ "Mặc" là "mực" thì chữ "Hàn" thành là "bút". Hàn Mặc Tử là anh chàng bút mực (có nghĩa là khách văn chương - lời thi sĩ Quách Tấn). Và từ đấy Trí giữ bút hiệu "Hàn Mặc Tử" cho đến cuối đời".

Tôi xin giới thiệu chuyện này để bạn đọc tham khảo. Và mong muốn ý kiến nhỏ này chỉ góp phần làm rõ thêm nguồn gốc xuất xứ bút danh Hàn Mặc Tử - một nhà thơ thiên tài đáng kính.

LÊ THU

-----------------------------------
Xem mục NGUỒN BÀI ĐĂNG .

MẦM NHÂN LOẠI

Người nữ bồng con hy vọng
Giữa đổ vỡ tan hoang tàn ác mộng
Cố bám sống chỉ vì con
Mầm nhân loại tương lai

Dù nghịch cảnh thiên tai
Dù thú tính tà hung đè nặng

Mầu nhiệm muôn đời còn chấn động
Người nữ sinh con
Nhẫn nhục nuôi con

Ơn lạ lùng người nữ sống còn
Tội ác bạo hành không làm chi nổi













Người nữ bồng đứa con vô tội
Cố vượt qua hung hiểm chông gai
Sức mạnh nào khiến sắt đá tin Ai
Hồng ân đón hai mẹ con sẽ thắng

Bóng trinh nữ bồng con trong ánh nắng
Ác tà tâm đe dọa thản nhiên qua
Để tương lai từ đứa nhỏ sinh ra
Gieo tình ái , hòa bình , hy vọng mới .

VÂN UYÊN

THANH KHÍ CUỒNG PHONG

Êm đềm gió mát trăng thanh
Hây hây ngọn cỏ
Lung linh mặt hồ
Không hình nửa thực nửa hư
Chợt đây bỗng đó đến từ nơi đâu

Phải chăng thần khí bấy lâu
Tóc xanh cho đến mái đầu bạc phơ
Khiến tìm cảm hứng câu thơ
Xen qua muôn ngả đường tơ thiên tình













Ô hay ngọn gió thần linh
Bỗng dưng
Sao lại biến thành Cuồng phong
Ầm ầm xoáy nước biển đông

Cây rừng sụp đổ
Ruộng đồng hoang vu
Nhà bay như lá mùa thu
Bão lùa ám khí ầm ù chi đây

Nào đâu ẩn dụ heo may
Nào đâu thanh khí
Những ngày cuồng phong .

VÂN UYÊN

HÓA CÔNG ƠI!













Hóa công ơi! Người đã tạo ra con
Một thân xác nhỏ hèn và yếu đuối
Người muốn con trở nên men thành muối
Ướp ủ đời, hòa loãng với yêu thương

Hóa công ơi! Đây hạt bụi còn vương
Trên dương thế một màu đen đang ngủ
Rồi ngày sau sẽ trở nên phai cũ
Nay đất bùn, mai về lại tàn tro...















Hóa công ơi! Đời một nỗi lắng lo
Người tạo chi thịt xương từ bùn đất
Rồi sinh ra đau lòng một sự thật
Bao thân người sẽ về lại cội nguyên

Hóa công ơi! Con muốn được tinh tuyền
Dù là đất vẫn tròn vuông ước tín
Con sẽ là một tình yêu sâu kín
Này đời con phó thác mãi về Ngài.

25.08.2007
LÊ MIÊN CA

MẸ BAN ƠN

“Từ tượng Mẹ ban ơn Thiên Chúa, trong khuôn viên Đan viện Thánh Mẫu Châu Sơn. Gửi về Đan viện sau ngày hồng ân của một số đan sĩ.”

Mẹ đứng đó
Ở miền cao lạnh lẽo
Vẫn âm thầm
Tuôn đổ xuống muôn ơn
Và đôi tai vẫn nghe lời kêu khấn
Của bầy con
Sống bên mẹ mỗi ngày


















Mẹ đứng đó!
Mẹ cứ hoài đứng đó!
Để suốt đời lặng lẽ xuống muôn ơn
Mẹ trông theo buồn vui đời con nhỏ
Và không quên ban ân phúc Chúa Trời

Mẹ đứng đó!
Giữa bầy con xinh nhỏ
Mặc tinh khôi những áo trắng tinh tuyền
Luôn yêu Mẹ
Và yêu đời thánh hiến
Mẹ vẫn còn đứng đó để ban ơn

Rồi hôm nay
Mẹ vẫn còn đứng đó
Đã ban tràn hồng phúc xuống nhân gian
Bao con cái cùng theo Mẹ thánh hiến
Lời xin vâng thắm nở đóa môi nồng


Hôm nay đây
Mẹ vẫn còn đứng đó
Miệng mỉm cười
Trong hạnh phúc thiêng liêng
Niềm yêu thương tràn trên đôi mắt hiền
Vì bầy con sống vuông tròn Thánh ý

Nguyện xin Mẹ
Ngàn đời còn đứng đó
Để ban ơn cho mái ấm nhỏ xinh
Giữa núi rừng vang hát những lời kinh
Dâng lên Mẹ,
Và Giêsu Chí thánh

Giữa núi rừng
Viên minh châu lấp lánh
Làm ánh lên những thân xác nhỏ hèn
Mới nghe về tưởng đóng cửa cài then
Nhờ ơn Mẹ,
Đã sáng ngời rộng mở

Ôi, Mẹ ơi!
Xin mãi hoài đứng đó
Cho bầy con có chỗ để tựa nương
Cho mỗi chiều gió đưa thoảng trầm hương
Xin mẹ hoài,
Đứng đó để ban ơn

15.08. 2007
LÊ MIÊN CA

CA DAO NHỚ

“Nhớ em ra ngẩn vào ngơ”
Bao năm quen biết còn ngờ tri âm
Lặng yên nuối tiếc âm thầm
Buồn vui một thuở xa gần có nhau












“Qua cầu ai tiếc thuyền câu”
Lẻ đơn sóng nước ưu sầu dọc ngang
Gió đưa cô gái qua làng
Tìm đâu câu nói dịu dàng mùa yêu














“Chiều chiều trước ngõ đăm chiêu “
Màu hoa sim tím diễm kiều về đâu
Nơi nào hương ngát hàng cau
Làn mây trinh nữ điểm màu tuyết sương
















“Canh rau đắng, cà dầm tương”
Chỉ khi xa cách đoạn trường luyến thương
Tình em trắc ẩn lạ thường
Tựa hoa mắc cở giữa vườn cây xanh .

ANDY_NGUYEN

CA DAO NHỚ (1)











Nhớ anh chẳng biết làm sao
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn nhìn vào trong tranh
Bỗng nhiên chợt thấy bóng anh
Bỗng nhiên dòng lệ chảy quanh mắt buồn.

Qua cầu người nhớ thuyền không
Hay là rời bến chẳng mong trở về
Để cho bến đợi tái tê
Để cho nỗi nhớ cơn mê ảo mờ.












Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Heo may gió thổi muôn chiều nhớ thương
Còn kia giấc mộng vô thường
Nhớ người xa để lệ vương mắt sầu .

Canh rau đắng, cà dầm tương
Nhớ ai để mắt lệ vương nhạt nhòa
Gió buồn nhè nhẹ thoảng qua
người xa xa mãi vỡ òa dấu yêu. (*)


BĂNG TÂM

----------------------------------------
(*) Hoạ bài CA DAO NHỚ của Andy Nguyen

CA DAO NHỚ (2)











“Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai?”
Nhớ anh bẻ một cành mai…
Nhớ hoa sim tím anh cài tóc mây
Nhớ anh, em mãi ngồi đây
Tay ôm kỷ niệm từng ngày nhớ anh













Nước trong còn ở nguồn xanh
Trà thơm có đợi chén sành hay không?
Hỡi người có thấu hiểu lòng
Tôi nay vẫn đợi vẫn trông vẫn chờ
Đợi người tặng mấy vần thơ
Đợi người đến dệt ước mơ lầu vàng.

BĂNG TÂM




CA DAO EM VÀ THƠ














“Gió đưa cây cải về trời”
Người đi mang cả vạn lời yêu thương
Còn đây nỗi nhớ vô thường
Còn đây giọt lệ vương vương mắt sầu

“Yêu nhau cởi áo cho nhau”
Giờ đây xa cách ai sầu hơn ai
Hoàng hôn nắng đã nhạt phai
Bóng ai lặng lẽ thở dài trong đêm
Trăng khuya rọi sáng ngoài thềm
Ca dao ai hát ru êm tình nồng

“Thuyền đi có nhớ bến không?”
Để ai ở lại chờ mong thuyền về
Trăng vàng soi bóng đường quê
Thoảng bay trong gió lời thề hôm nao
Ai ngồi mi ứa lệ trào
Nhìn thuyền xa bến nghẹn ngào con tim.

BĂNG TÂM


CA DAO THƠ VÀ EM













“Thương nhau mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”
Thương em còn ở quê nhà
Dầm sương dãi nắng thật thà lời yêu.

“Thương nhau cởi áo trao nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay”
Thương người tay nắm bàn tay
Nguyện thề muôn kiếp tình này hỏng phai.

“Thương nhau cởi áo trao nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay”
Gió bay tình cũng bay bay
Mình ta ngồi khóc đắng cay ngậm ngùi.

BĂNG TÂM

TÌNH CA DAO













“Ai về bên bến Sông Tương
Nhắn người con gái tôi thương” đôi lời (*)
Trăng kia còn ở trên trời
Thì anh còn nói vạn lời yêu em.

“Ai về bên bến Sông Tương
Nhắn người con gái tôi thương” bao ngày
Em ơi, anh ở nơi này
Lòng anh hoài mãi mơ ngày gặp em.

“Ai về bên bến Sông Tương
Nhắn người con gái tôi thương” đôi lời
Dẫu cho vật đổi sao dời
Thì anh nguyện mãi một đời thuơng em.

BĂNG TÂM


------------------------------------------
(*) AI VỀ SÔNG TƯƠNG - Ns.Thông Đạt

TÌNH CA DAO (2)













“Qua cầu ngả nón trông cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu”
Mình ta lẻ bước trong chiều
Bên tai vang vọng lời yêu thuở nào

“Qua cầu ngả nón trông cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu “
Mình ta đơn lẻ giữa chiều
Bao nhiêu lá rụng bấy nhiêu nhớ người.













“Thuyền đi có nhớ bến chăng?
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền”
Người ơi phận gái thuyền quyên
Vai luôn trĩu nặng ưu phiền đắng cay.

“Thuyền đi có nhớ bên không?
Bến thì một dạ ngóng trông thuyền về”
Còn đây hẹn ước sơn khê
Ngàn năm bến vẫn nhớ về thuyền thôi.














“Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che khuất lấp bao lời yêu thương”
Đêm nay thao thức canh trường
Thương ai lòng mãi vấn vương thương hoài .

“Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che khuất lấp bao lời thương yêu”
Cánh nhạn bay giữa trời chiều
Nhớ ai lòng mãi buồn hiu thế này?


BĂNG TÂM

TÌNH CA DAO (3)














“Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương”
Nhớ người con gái anh thương
Bao nhiêu sầu nhớ vấn vương cả lòng
Mười hai bến nước đục trong
Riêng ta mong một bến trong cho người
Mong đời em mãi thắm tươi
Mong em luôn nở nụ cười trên môi.












“Trăm năm dù lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa”
Nhớ người con gái hôm xưa
Tóc thề buông xoã song thưa đứng nhìn
Gởi em một chút ân tình
Mong sao tình thắm duyên mình dài lâu
Mong cho tình đẹp không sầu
Mong cho mình mãi bên nhau trọn đời.

BĂNG TÂM

TÌNH QUÊ














“Ví dầu cầu ván đóng đinh”
Đế tim ta mãi thắm tình thương yêu
Ví dầu tình bậu thật nhiều
Tình qua cũng thế mãi yêu nhau nè!

Xạc xào gió thổi bờ tre
Nghiêng nghiêng khúc hát câu vè tình xa
Đò chiều đầy những tiếng ca
Em buông câu hát mượt mà trao nhau
Cùng chung bữa cháo, bữa rau
Sáng mưa, chiều nắng bên nhau cấy cày
Tối về tay nắm bàn tay
Chung chia hạnh phúc đắng cay ngọt bùi

Nỗi sầu em nhé đẩy lui
Niềm đau, ừ nhé, chôn vùi nha anh!
Bên nhau xây giấc mộng lành
Để tình ta chẳng hoá thành chiêm bao.

BĂNG TÂM

THƯƠNG











“Thương anh chín đợi mười chờ”
Thương anh, em dệt ước mơ tình nồng
Để rồi cứ mãi ngóng trông
Dẫu anh xa lắc buồn lòng em mang.

Thương anh chín đợi mười than
Tình xa vạn dặm ngỡ ngàng khóc chi
Thương anh tặng trái tim si
Bây giờ xa lắc biết đi đâu tìm?

Thương anh đợi tím hoàng hôn
Đêm buồn thao thức thả hồn lang thang
Thương anh dòng lệ bẽ bàng
Đành thôi em mặc áo tang tình hờ .

BĂNG TÂM


THƯƠNG (2)














“Rau răm ngắt đọt khó trồng
Thương anh chi lắm cũng chồng người ta”
Đành thôi giấu giọt lệ ngà
Chúc anh hanh phúc dẫu là em đau
Tình ta chôn tận lòng nhau
Để tình nhân nghĩa trầu cau vẹn toàn.

BĂNG TÂM

THÂN EM














Thân em như hạt mưa sa
Ngẩn ngơ rơi xuống đêm tà chờ mong
Hỏi người còn nhớ hay không
Bao nhiêu dấu ái tình nồng hôm xưa?
Giờ minh em giữa chiều mưa
Lặng nhìn gió thoảng đong đưa giọt sầu
Người nơi đâu? Người nơi đâu?
Sao người nỡ để em sầu chơi vơi?!


BĂNG TÂM

THÂN EM (2)
















"Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ trước gió" mơ vào tay anh
Cùng nhau đan dệt mộng lành
Cùng nhau ước hẹn chân thành yêu thương

Thân em như những hạt sương
Mong manh như giọt mưa vương mắt sầu
Mơ ngày ta mãi bên nhau
Cùng đi trên một nhịp cầu yêu thương

Thân em tựa cỏ ven đường
Mong manh như mộng thiên đường tình thơ
Ngẩn ngơ đứng giữa chiều mơ
Mới hay mình mãi bơ vơ giữa đời

Thân em như ánh sao rơi
Bình minh lịm tắt buông lời chia xa
Thân em như hạt mưa sa
Mãi rơi vào giữa bao la đất trời.

BĂNG TÂM


THUYỀN VÀ BẾN














Nói gì, chi nữa người ơi
Khi thuyền tách bến về nơi gió ngàn
Người đi mấy độ thu sang
Để người ở lại ngỡ ngàng xót xa

Nói gì cũng chỉ mình ta
Ôm sầu lặng lẽ mắt ngà lệ tuôn
Thuyền xưa bỏ bến sông buồn
Ngẩn ngơ sóng cuộn trào tuôn nỗi lòng

Thuyền về bên những ước mong
Để cho bến mãi chờ trong mỏi mòn
Nói gì lời hẹn sắt son
Để ngàn năm bến mãi còn chờ mong

BĂNG TÂM

CÒN ĐÂU?


















Đã qua năm tháng chờ mong
Đã xa mộng ước tay trong tay người
Đã xa mãi mãi nụ cười
Nên giờ thầm lặng hoa tươi úa màu

Xa rồi mộng ước bên nhau
Xa rồi một thuở chung sầu chia vui
Giờ mình em với ngậm ngùi
Đành thôi anh hỡi, chôn vùi ngày qua

Còn đâu, đâu những thiết tha
Đôi vần thơ họa thật thà yêu thương?
Giờ mình em giữa canh trường
Nghe bao chua xót lệ vương mắt buồn.

BĂNG TÂM