Năm tôi học lớp đệ tam (tương đương lớp 10 hiện nay), không hiểu vì tôi có thái độ “khép kín” đối với các bạn nữ, hay vì tôi thường không quan tâm tới chuyện hẹn hò… hay do một lý do nào khác mà các bạn thường gợi ý tôi đi tu.
Tôi không nói gì vì trong lòng đã có lựa chọn dứt khoát.

Bẵng một thời gian, có một bạn học khuyên tôi đi tu muộn, tôi cười nói: “Mày cứ đi trước mở đường …”
Chỗ bạn bè … tôi biết hắn vừa chia tay với ai đó và đang mang tâm sự buồn…
Năm đó tôi tập tò làm thơ. Vừa cảm thương bạn vừa cảm thương cho bản thân, tôi viết vội mấy câu thơ tặng bạn nhưng tạm gác lại đợi dịp thuận tiện…
Rồi hè đến, sân trường rộn rã tiếng ve. Lúc chia tay, hắn đưa cho tôi quyển lưu bút. Tôi ghi vội bài thơ và ký tên. Đọc thơ, hắn xúc động, nắm chặt tay tôi hồi lâu…rồi quay mặt bước đi…
Năm đệ nhị, không thấy hắn tựu trường. Tôi tiếp tục học lên, đậu hai tú tài, rồi vào đại học. Bao biến cố xảy đến trong đời…
Tôi đã quên hắn...

Năm 1994, tôi (vẫn là giáo dân) đến thăm công trình xây dựng thánh đường giáo xứ nọ vì Cha quản xứ muốn tôi góp ý về hệ thống giàn giáo và ván khuôn .
Xong việc, tôi lên xe ra về thì có bàn tay ai đứng sau lưng nắm lại…
Tôi bất ngờ gặp lại hắn -bây giờ là Cha phó xứ nơi ấy. Bài thơ lưu bút ngày nào được người nhận đọc lại một cách trang trọng và tâm sự nó đã góp phần biến đổi một con người…
Tôi không dám chép bài thơ ấy ra vì…nó quá dở… Nhiều lần tôi muốn sửa chửa nhưng không được, cuối cùng đành vứt đi cho rồi !
Bài thơ bị tôi vứt bỏ đã làm được cái việc mà nhiều bài thơ khác của tôi không làm được là đã làm chuyển hướng tâm hồn, khác nào bàn tay người nông dân sần sùi, đen đủi đã biến hạt sỏi triền núi thành hạt gạo!
Xin cảm ơn bài thơ tồi !
NGUYỄN TÙNG HIẾN