Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007

CHUÔNG NHẬT MỘT

(THÁNG MƯỜI MỘT: NHẬT MỘT TIẾNG CHUÔNG…)

Biing… boong…
Chiều
Nhật một
Ai giật
Xoắn lòng nhau
Người xưa/hồn muôn thuở
Nhắn nhau vắt lệ
Sầu… ?

11.2007
THÁI ANH

KINH CẦU THÁNG MƯỜI MỘT

( THÁNG MƯỜI MỘT: NHẬT MỘT TIẾNG CHUÔNG…)

Sống
Bôn ba/thiên hạ
Sướng/khổ kiếp người ta ?
Chết
Tha ma/nấm mộ
Nắm xương vùi xót xa !
Chúa ơi !
Xin thương xót
Xin thương xót Chúa ơi !
Thân con là đất bụi
Hồn con tổ tông truyền
Tỉnh mê đường tội lỗi
Chào đời đã oan khiên…
Tháng mười một
Nhật một
Tiếng chuông kinh cầu hồn
Cầu cho người đã khuất
Cầu cùng Chúa…
Thương con !

11.2007
THÁI ANH




"CHUỖI THƠ NGUYÊN THÔNG"

“Như một nén hương lòng thắp lên để tưởng nhớ người bạn hiền khi tháng nguyện cầu… về. Hiệp thông và chia sẻ những nỗi lòng của bạn đến với mọi người qua chuỗi bài thơ bạn tặng khi còn những giọt lệ vắn, dài... bên nhau.
Và, cũng để nhỏ lệ tiếc thương cho một tài hoa, mệnh bạc thoáng đi qua vội vã giữa cuộc lữ thứ này!” (TBP) .
(...)
VÔ ĐỀ

Anh thắp ngọn nến
Đêm thẳm
Trời sâu
Mọi tinh tú đốt sáng
Trang giấy trắng
Từng giọt
Lặng lẽ
Rơi
Lặng lẽ
Ngọn lửa nuốt đi những hạt không khí và cả trí tuệ
Thời gian trôi thật khủng khiếp
Không dễ gì minh chứng được

Hoặc tan chảy hoặc hãy bước khỏi
Đừng bao giờ…
Tất cả đều giả dối
Còn lại - từng giọt - từng giọt.


VỌNG

Anh không bứt khỏi dây neo vùi dưới lòng biển cổ
Gió hú trong vỏ ốc, vỏ sò
Hát về nỗi huy hoàng hoá thạch
Xây nhà dưới những tầng san hô tránh sóng thần
Cánh chuồn đi qua cơn bão nước

Có những vì sao cháy rực giữa ngày không thấy
Bụi vũ trụ xối xả ném vào anh chẳng hay
Lũ chuột khiêng đức tin đổ biển
Người gánh nước đại dương tìm bí nhiệm

Tiếng rậm rịch những bước chân ngái ngủ
Tiếng rên la nơi bản lề bóng tối
Con tàu lớn lên bên kia bờ ánh sáng
Sóng lửa Thánh Linh
Cuộc đợi chờ đã những tấn trò thế kỷ

Đơn sơ Con trẻ
Bình an cho anh em.

Giáng Sinh 1993



THIÊN CA

Ta là tiếng hát trong đồng vắng
Không một cánh châu chấu, không manh áo che thân
Không giọt mật ong rừng

Ta im tiếng hát thành tiếng nấc
Thiên hùng ca du dương
Tịch mịch – vô bờ - không vọng âm
Đời đã làm gì ta khóc chào từ hốc đá đêm đông
Ta đã làm gì ngươi tháng ngày khiêm cung nhói buốt

Tìm đâu hơi ấm không lừa ngựa
Đường Bê-Lem vệt ánh sao sa
Tóc trắng suơng ta mấy sầu bể dâu không tựa
Uống khan chén vỡ đắng ngân hà

Hỡi thiếu nữ Sion hãy lau khô nước mắt
Tình cô độc vọng dưới hồn hoang mạc
Ta chôn túi bi ca cuối chân trời tím ngắt
Hôm nay đây khắp tầng trời trổi nhạc
Khúc - thần – thi - ta - một kẻ không nhà

Mùa Giáng Sinh 1995.



ĐÊM LỄ CHÚA GIÁNG SINH

Bê-Lem hỡi đồng quê
Sương giăng tràn đêm lạnh - heo hút
Một Hài Nhi vừa cất tiếng khóc
Dang tay ôm cả khối đời
Máng cỏ là nôi bế ẵm
Những người chăn cừu xuống núi lâu rồi
Hang đá lạnh rỉ rơi cùng đêm tối
Những chú cừu non lạc loài ghé mõm phả hơi

Bê-Lem hỡi, những công trình thế kỷ hai mươi
Phải đâu là huyền thoại
Chúa Giáng Sinh dưới chân cầu rác rưởi
Trong hang cùng ngõ hẻm bùn bê
Xó chợ nước mắt
Sân ga
Bến tàu than bụi
Mẹ ẵm con manh áo xác xơ gầy
Trái đất trên bàn tay tím ngắt
Một Hài Nhi giữa đời

Đàn cừu vừa xuống núi – đêm Người giáng sinh.

Mùa Noel 1987


Jos. Ag. NGUYÊN THÔNG

CHO CON THEO VỚI

Con ngước nhìn lên Thập Tự Chúa ơi
Đường Tình Yêu Ngài đã vẽ cho đời
Con theo với, Ngài cho con theo với
Và đưa con đi đến đỉnh tuyệt vời

Trên đỉnh ấy Trái Tim Ngài chói dọi
Cho lòng con một chút lệ tròn rơi
Trên đỉnh ấy Chúa yêu con tha thiết
Thập Tự Ngài, cho con vác trọn đời

Ôi, lạy Chúa! Xin cho con theo với
Đem Tin Mừng gieo vãi khắp nơi nơi
Đem yêu thương phân phát cho muôn người
Và cho con trót một đời dâng hiến

Con ngước nhìn lên Thập Tự Chúa ơi
Đường Tình Yêu Ngài đã vẽ cho đời
Con theo với, Ngài cho con theo với
Và đưa con đi đến cõi Nước Trời.

LÊ MIÊN CA

SÁM HỐI

“Ký tặng linh hồn anh NTS – bệnh nhân HIV, nhân lúc biết tin anh qua đời.” (L.M.C)

Anh đã ra đi
Khi đời tàn xế
Sau bao lần nghiện ngập,
Hút sách đam mê…

Anh đã ra đi
Sau chuỗi ngày thở dài sám hối
Sau bao bận nước mắt rưng rưng
Cuộc đời anh có những chiều
Đớn đau dằn vặt tiêu điều xác thân
Anh đi nặng những vết chân
Ê chề hơi thở trăm phần tiếc thương

Cuộc đời trải mấy đêm trường
Trở trăn thao thức phong sương bạc đầu
Con tim oằn trĩu âu sầu
Viền mi ướt đẫm tìm đâu chút tình
Và rồi đã mấy bình minh
Lặng thầm chân bước một mình mông lung
Anh về mỏi gối nhớ nhung
Một đời nuối tiếc riêng chung một đời
Bây giờ thân xác tả tơi
Bây giờ sám hối một lời nhói đau
Bây giờ để lại phía sau
Bao nhiêu nước mắt, lời cầu, van lơn…
Để lại một khối công ơn
Chưa lần đáp trả, báo đền cho ai
Để lại giây phút lầm sai
Một lần trót dại cả đời thân cô
Bây giờ tàn tạ héo khô
Quay về bên Chúa kính thờ Ngài thôi
Trong giờ lâm tử anh cười
Nhìn theo bóng Mẹ , chắp tay kiếp người…
Cha ơi, tha thứ tội đời
Đưa hồn về hưởng cõi trời cao sang!

18. 5. 2007
LÊ MIÊN CA

VÔ ĐỀ

Trần gian sao lại còn ta thán
Tội của ngươi Cha đã gánh rồi
Bao đớn đau nhục nhằn Người nhận
Chén cực hình, ngươi không nỡ xót thương?
Trần gian sao lại còn trách mắng
Cho thân Cha thêm nặng trĩu ưu sầu
Sao cho Người nếm giấm chua mật đắng
Khi hồn Người khát chút tình nơi ngươi.
Trần gian ơi! Hỡi trần gian!
Bao nhiêu Máu Thánh đổ tràn trên ngươi
Mà sao ngươi nỡ chê cười
Buông lời xỉ nhục dể duôi đoạn đành
Bao nhiêu tội lỗi bùn tanh
Cúi đầu Cha nhận, tấm lòng tả tơi.
Thập Tự đồi vắng chơi vơi…

LÊ MIÊN CA

YÊU !

Là khổ đau, là hạnh phúc trăm chiều
Là ngọt ngào, là cay đắng phong nhiêu
Là thật lòng, là bao điều giả dối
Là nụ cười, là nước mắt xuôi trôi…

Là nhẹ nhàng, là nặng nề bao nỗi
Là tin nhau, là ghen ghét nghi ngờ
Là khép kín, là thênh thang rộng mở
Là đợi chờ, là vội vã quay lưng…

Là nỗi buồn, là niềm vui thuê thoả
Là chanh chua, là muối mặn, mật đường
Là vấn vương, là vô tình lơi lả
Là si mê, là bao nỗi chán chường…

Là đưa nhau đến tận cuối đường
Là cho nhau những lời trăng mật
Là gửi tặng những phút mê say
Là trao nhau những lần đắm đuối…

Là vô tận không lần cùng cuối
Là cây rừng kết lá tự do
Là biển xanh ngàn năm sóng vỗ
Là sao trời vẫn mãi lung linh…

Yêu!
Là cùng nhau gánh chịu hy sinh
Là đóng đinh Thập Tự với Người
Là theo Chúa đến tận cuối trời
Là một đời son sắt thuỷ chung…

Yêu!
Xin yêu cho đến cùng
Như mây trời bay mãi
Như muối mặn gừng cay
Như hoa hồng thơm ngát

Như biển đời bát ngát…
Như tình Chúa yêu ta
Như chuyện tình thăng hoa
Trên đỉnh đồi chiều vắng…

Yêu!
Xin một đời trong trắng
Đừng nhìn nhau bằng mắt
Nhưng hãy dùng trái tim
Để nói lên lời yêu
Và cảm nhận tình yêu…

Yêu!
Xin một đời trung tín
Đừng yêu trong lặng nín
Nhưng yêu trong hành động
Trong nhục hình khổ giá…
Như Chúa đã yêu ta
Một tình yêu cao cả…

07. 06. 2007
LÊ MIÊN CA

TA LÀ – EM LÀ

Ta là ngọn sóng xanh
Sóng vỗ về năm tháng
Em là bờ cát trắng
Ta hôn mãi ngàn năm
Ta là sóng của em
Bờ là nơi sóng đậu
Em cùng ta nung nấu
Cả một mối duyên sâu

Ta là chiếc thuyền câu
Còn em là bến đợi
Thuyền mang tình yêu tới
Rồi lưu lạc nơi nơi
Ta mang cảnh chơi vơi
Xa em rồi bến hỡi
Em một lòng mong đợi
Biết khi nào tình vơi

Ta là cả bầu trời
Em là vầng mây trắng
Em cùng ta ươm nắng
Chung lòng tỏa ấm vui
Ta nặng một màu xanh
Màu hy vọng tươi sáng
Trời và mây giãi tràn
Ấm lòng mối duyên mơ

Ta là con chim nhỏ
Mang đôi cánh thiên thần
Còn em cây xanh lá
Mang những trái thơm hương
Chim tung cánh thảnh thơi
Cây mọc giữa đỉnh đồi
Em cho ta quả lạ
Ngọt mát trái tim nồng

Ta là cánh bướm xinh
Em là bông hồng thắm
Hồng mang sắc tinh khôi
Ta lãng đãng vô tình
Bướm đậu rồi lại bay
Để cho hoa thương nhớ
Biết bao lần chờ đợi
Cho bướm mỏi dừng chân

Ta là người bên em
Em là người cùng bước
Ta dìu em đi trước
Đến đỉnh trời ươm mơ

Ta là người bên em
Chia sẻ những nỗi niềm
Bên ta em thanh thản
Nở nụ cười trên môi

Ta là người yêu em
Em là người đáp trả
Tình đôi ta mặn mà
Bao hạnh phúc tràn dâng
Ta là người yêu em
Em là người yêu ta…

04. 2007
LÊ MIÊN CA

BẢO LỘC THÁNG NĂM

“Rời Sài Gòn, tôi về lại Bảo Lộc, xứ sở của sương mù và hơi lạnh, tôi mang theo trong lòng một nỗi nhớ mênh mang vô bờ. Ngồi trên ngọn đồi vắng, tôi cảm thấy cô đơn và nhớ những người bạn đã cùng đồng hành với tôi trong những ngày qua. Hoàng hôn tắt lịm, đêm buông dần, những làn sương trắng mỏng manh giăng đầy, xa xa vài ngọn điện mờ mờ, leo lét…” (L.M.C)

Bảo Lộc tháng năm
Tiết thời vào hạ
Nhưng sao thật lạ
Trời đất lạnh căm
Mây phủ tối tăm
Mưa mù mặt đất
Bao nhiêu vạn vật
Tê tái lặng câm

Bảo Lộc tháng năm
Chân về nặng vết
Lặng thầm nỗi bước
Nhung nhớ mông lung
Gió đẩy mưa phùn
Phù dung ngã nát
Hoa sầu man mác
Tan tác chim muông

Bảo Lộc tháng năm
Hoa về phượng nở
Cho ta thương nhớ
Hình bóng thân quen

Bảo Lộc tháng năm
Sương chiều phủ lối
Nặng lòng bao nỗi
Người chốn xa xôi

Bảo Lộc tháng năm
Bầu trời sao vắng
Hồng vương chút nắng
Ngày tháng tuổi thơ

Bảo Lộc mộng mơ
Cho người nỗi nhớ
Ê chề hơi thở
Mỏi gối bơ phờ

Bảo Lộc tháng năm
Một mình lặng lẽ
Ngọn đồi quạnh quẽ
Se sẽ hơi sương

Bảo Lộc thân thương
Ngậm ngùi năm tháng
Nhớ hoài bóng dáng
Ôm ấp bao ngày

Bảo Lộc tháng năm
Đưa về nỗi bước
Giấc mộng lệ ước
Đẹp mối duyên mơ

Bảo Lộc tháng năm
Tràn dâng nỗi nhớ
Một chút hồn thơ
Ta gửi cho người…

*Bảo Lộc 09.05. 2007
LÊ MIÊN CA

MỪNG SINH NHẬT

“Gửi tặng anh Nguyễn Tấn Cường nhân sinh nhật thứ 22. Chúc anh luôn vui- trẻ- khoẻ, đầy tràn hồng ân của Đấng mà anh đã , đang và sẽ chọn.” (L.M.C)

Mừng anh sinh nhật thứ bao nhiêu
Mà đoá môi hoa nở thật nhiều
Vẫn còn mãi trái tim nồng thắm
Son sắt vuông tròn một chút yêu

Mừng anh sinh nhật có bao nhiêu
Mà tình yêu quả thật là nhiều
Trên khóe mắt hằn lên dấu vết
Ước mộng nào hoài mãi chắt chiu

Mừng anh sinh nhật đời khoảng mấy
Trái tim ôm một phút mỹ miều
Dào dạt nơi anh bao cảm mến
Tâm tư tuôn đổ lửa tình yêu

Mừng anh sinh nhật thứ bao nhiêu
Bao nhiêu sinh nhật mới là nhiều
Đã độ trăng tròn hay trăng khuyết
Đã nửa đời người hay vẫn chưa?

Mừng anh sinh nhật này hăm mấy
Hạnh phúc niềm vui chất ngất đầy
Chan chứa yêu thương đời rực rỡ
Sức trẻ lồng lộng cõi trời mây

Mừng anh sinh nhật lần thứ mấy
Mùa xuân anh vác mãi trên vai
Mừng anh một ngày bao ân phúc
Một đời xanh mãi với lá cây

Mừng anh sinh nhật thứ hăm hai
Những vần thơ viết còn vụng dại
Gửi cho anh một lời yêu mến
Mừng anh sinh nhật này hăm hai

Ta mừng cho anh ngày sinh nhật
Đã độ trưởng thành mấy mùa xuân
Mừng anh sinh nhật này đã mấy?
Sinh nhật mùa này đã hăm hai…!

Ông Đồn, 30. 5. 2007
LÊ MIÊN CA

QUÊ HƯƠNG

“Lấy cảm hứng từ bài “Nhớ quê hương” của nhà thơ Ngô Hữu Đoàn.” (L.M.C).

Quê hương đâu chỉ là chùm khế ngọt
Đâu chỉ là con đò nhỏ thân thương
Đâu chỉ là con sông xanh biêng biếc
Đâu chỉ là bãi mía với bờ dâu

Quê hương ơi có riêng gì đàn trâu
Có riêng gì mấy con diều no gió
Có riêng gì những cánh đồng xanh cỏ
Có riêng gì ngày nắng, tháng mưa ngâu…

Quê hương ơi! Người ở tận nơi đâu
Trong tim ta hay chốn nào xa lạ
Mà ta nghe hơi thở người khẽ nhẹ
Mà ta nghe tình vẫn mãi đậm đà

Quê hương ơi! Người là bản tình ca
Suốt đêm dài ngọn đèn dầu le lói
Ta giật mình nghe tiếng lòng đau nhói
Mẹ ta ngồi khâu chiếc áo dở dang

Quê hương là củ chuối, đọt rau lang
Nhà ta nghèo! Thêm dưa cà, cháo trắng
Nước mắt mẹ trào dâng, ôi mặn đắng
Giọt mồ hôi, cha vất vả trên đồng

Quê hương ơi! Người còn nhớ ta không
Ta với người vui một thời bé bỏng
Người cho ta cả xuân hạ thu đông
Và cho cả một thời yêu nắng nóng

Quê hương là xuôi dòng con sóng gợn
Mỗi chiều về ta thả chuối qua sông
Một lũ nhỏ bơi theo sau ríu rít
Quê hương là cả quá khứ thương yêu

Quê hương là mái nhà tranh nhả khói lam chiều
Là hương vị của những món ăn mẹ từng nấu
Là bếp hồng bà hun lửa năm nao
Là em tôi mỗi chiều về lem luốc…

Quê hương ơi! Bây giờ ta đã lớn
Ta xa người đã biết mấy nắng mưa
Chỉ còn lại một trời mơ, dĩ vãng
Người là gì, ơi hỡi, quê hương…?

06. 2007
LÊ MIÊN CA