Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007

BẢO LỘC THÁNG NĂM

“Rời Sài Gòn, tôi về lại Bảo Lộc, xứ sở của sương mù và hơi lạnh, tôi mang theo trong lòng một nỗi nhớ mênh mang vô bờ. Ngồi trên ngọn đồi vắng, tôi cảm thấy cô đơn và nhớ những người bạn đã cùng đồng hành với tôi trong những ngày qua. Hoàng hôn tắt lịm, đêm buông dần, những làn sương trắng mỏng manh giăng đầy, xa xa vài ngọn điện mờ mờ, leo lét…” (L.M.C)

Bảo Lộc tháng năm
Tiết thời vào hạ
Nhưng sao thật lạ
Trời đất lạnh căm
Mây phủ tối tăm
Mưa mù mặt đất
Bao nhiêu vạn vật
Tê tái lặng câm

Bảo Lộc tháng năm
Chân về nặng vết
Lặng thầm nỗi bước
Nhung nhớ mông lung
Gió đẩy mưa phùn
Phù dung ngã nát
Hoa sầu man mác
Tan tác chim muông

Bảo Lộc tháng năm
Hoa về phượng nở
Cho ta thương nhớ
Hình bóng thân quen

Bảo Lộc tháng năm
Sương chiều phủ lối
Nặng lòng bao nỗi
Người chốn xa xôi

Bảo Lộc tháng năm
Bầu trời sao vắng
Hồng vương chút nắng
Ngày tháng tuổi thơ

Bảo Lộc mộng mơ
Cho người nỗi nhớ
Ê chề hơi thở
Mỏi gối bơ phờ

Bảo Lộc tháng năm
Một mình lặng lẽ
Ngọn đồi quạnh quẽ
Se sẽ hơi sương

Bảo Lộc thân thương
Ngậm ngùi năm tháng
Nhớ hoài bóng dáng
Ôm ấp bao ngày

Bảo Lộc tháng năm
Đưa về nỗi bước
Giấc mộng lệ ước
Đẹp mối duyên mơ

Bảo Lộc tháng năm
Tràn dâng nỗi nhớ
Một chút hồn thơ
Ta gửi cho người…

*Bảo Lộc 09.05. 2007
LÊ MIÊN CA

Không có nhận xét nào: