“Lấy cảm hứng từ bài “Nhớ quê hương” của nhà thơ Ngô Hữu Đoàn.” (L.M.C).
Quê hương đâu chỉ là chùm khế ngọt
Đâu chỉ là con đò nhỏ thân thương
Đâu chỉ là con sông xanh biêng biếc
Đâu chỉ là bãi mía với bờ dâu
Quê hương ơi có riêng gì đàn trâu
Có riêng gì mấy con diều no gió
Có riêng gì những cánh đồng xanh cỏ
Có riêng gì ngày nắng, tháng mưa ngâu…
Quê hương ơi! Người ở tận nơi đâu
Trong tim ta hay chốn nào xa lạ
Mà ta nghe hơi thở người khẽ nhẹ
Mà ta nghe tình vẫn mãi đậm đà
Quê hương ơi! Người là bản tình ca
Suốt đêm dài ngọn đèn dầu le lói
Ta giật mình nghe tiếng lòng đau nhói
Mẹ ta ngồi khâu chiếc áo dở dang
Quê hương là củ chuối, đọt rau lang
Nhà ta nghèo! Thêm dưa cà, cháo trắng
Nước mắt mẹ trào dâng, ôi mặn đắng
Giọt mồ hôi, cha vất vả trên đồng
Quê hương ơi! Người còn nhớ ta không
Ta với người vui một thời bé bỏng
Người cho ta cả xuân hạ thu đông
Và cho cả một thời yêu nắng nóng
Quê hương là xuôi dòng con sóng gợn
Mỗi chiều về ta thả chuối qua sông
Một lũ nhỏ bơi theo sau ríu rít
Quê hương là cả quá khứ thương yêu
Quê hương là mái nhà tranh nhả khói lam chiều
Là hương vị của những món ăn mẹ từng nấu
Là bếp hồng bà hun lửa năm nao
Là em tôi mỗi chiều về lem luốc…
Quê hương ơi! Bây giờ ta đã lớn
Ta xa người đã biết mấy nắng mưa
Chỉ còn lại một trời mơ, dĩ vãng
Người là gì, ơi hỡi, quê hương…?
06. 2007
LÊ MIÊN CA
Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007
QUÊ HƯƠNG
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
11/03/2007 02:10:00 CH
Nhãn: * Lê Miên Ca, +THƠ ĐỜI, THÁNG 11 - 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét