Đã bao lần Ngài gọi em thầm khẽ
Lúc xuân thì lặng lẽ đóa môi hôn
Em ra đi bỏ lại rồi tất cả
Em theo Ngài đáp trả mối tơ duyên.
Đã bao lần Ngài gọi em thầm khẽ
Em giã từ vòng nôi ấm luyến thương
Em ra đi dù còn lắm vấn vương
Dù bao ánh mắt thương thầm tiếc nuối.
Đã bao lần Ngài gọi em đắm đuối
Trái tim em cũng mạnh mẽ đáp lời
Em ra đi theo Chúa đến đỉnh đồi
Cây Thập Tự nặng nề em vác mãi.
Đời phục vụ, Tình Yêu em gieo vãi
Trong lòng người tận trời biển non cao
Đã bao lần Ngài gọi em thì thào
Lòng xôn xao trào dâng niềm hiến tế.
Đã bao lần Ngài gọi em rất khẽ
Đi theo Ngài em chẳng ngại gian nan
Dù mệt nhoài miệng cũng chẳng than van
Dù rướm máu tim hằn lên đau xót.
Đã bao lần Ngài gọi em thầm khẽ
Em ra đi vì nghĩa lớn cho đời
Em phục vụ cho tất cả mọi người
Cho nhân thế sáng ngời tình thương mến.
Vì Chúa Trời đã cho em sức sống
Và em không chỉ sống cho mình
Em viết nên trang tình sử lung linh
Trong huyền nhiệm trong cuộc đời tận hiến.
LÊ MIÊN CA
Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2007
ĐÃ BAO LẦN
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
10/21/2007 11:58:00 CH
0
nhận xét
Nhãn: * Lê Miên Ca, +THƠ ĐẠO, THÁNG 10 - 2007
TÂM TÌNH MẸ CHA
Ai ơi đong bát cơm đầy
Công ơn cha mẹ bấy chầy xót xa
Cuộc đời ai nỡ dèm pha
Sao ai trách móc chua ngoa lòng người
Sinh con ra giữa dòng đời
Bao nhiêu khốn khó ngợp trời đau thương
Lòng người dâu bể trăm đường
Sáng ngời ơn nghĩa, yêu thương tuyệt vời
Con ơi hãy nhớ vâng lời
Chuyên chăm cố gắng trau dồi bản thân
Con thời phải giữ lòng nhân
Yêu thương trên hết canh tân trí lòng
Mẹ cha luôn mãi chờ mong
Cho con khôn lớn giữ dòng đạo quy
Cho dù con có ra đi
Phải luôn khiêm tốn nghĩ suy chín lần
Con ơi dù có ngu đần
Một lời chín chắn trăm phần đắn đo.
Bao lời cha mẹ dặn dò
Con luôn ghi nhớ phải lo giữ gìn
Mẹ cha vẫn mãi hy sinh
Cho đời con nhỏ thắm tình sắt son.
LÊ MIÊN CA
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
10/21/2007 11:57:00 CH
0
nhận xét
Nhãn: * Lê Miên Ca, +THƠ ĐẠO, THÁNG 10 - 2007
ƯỚC MƠ CỦA ĐÓA QUỲ VÀNG
Chẳng phải hoa hồng, chẳng phải lan
Chẳng phải hoa mai, chẳng phải đào
Nhưng con là đóa quỳ bé nhỏ
Thắm tình yêu nên rực rỡ ban mai
Con không mọc trên giậu rào, chậu kiểng
Nhưng đỉnh đồi Chúa cho mặc sức khoe hương
Không thơm lắm mà bao lòng vương vấn
Tinh Chúa cho con hướng thẳng đến Mặt Trời
Ôi, lạy Chúa!
Con không ước gì cao quý
Chỉ mong Ngài dành một chỗ cho con
Dưới bệ chân hay bên bàn thờ Chúa
Để đóa quỳ vàng rực rỡ sắt son
03.02.2007 - LÊ MIÊN CA
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
10/21/2007 11:56:00 CH
0
nhận xét
Nhãn: * Lê Miên Ca, +THƠ ĐẠO, THÁNG 10 - 2007
ĐƯỜNG VỀ CỘI PHÚC
Đường lên đến đỉnh Canvê
Vai mang Thập Tự ê chề đớn đau
Tâm can nặng nỗi ưu sầu
Đòn roi sĩ vả cơ cầu truân chuyên
Xác thân nào có còn nguyên
Nặng nề chân bước nối duyên đất trời.
Tình người ai nỡ buông lơi
Cho lòng nhục tủi, rụng rời trái tim
Ai ơi hãy cố đi tìm
Đường về cội phúc: nỗi niềm Canvê
LÊ MIÊN CA
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
10/21/2007 11:56:00 CH
0
nhận xét
Nhãn: * Lê Miên Ca, +THƠ ĐẠO, THÁNG 10 - 2007
CHUYỆN TÂM LINH
Rằm tháng giêng, chuyện tâm linh!
Ngay từ hồi bé tí, anh Hai tôi đã được ông chú họ - một nhà Nho nghiên cứu Kinh Dịch, chép miệng phán: “Thằng này yểu mạng. Chỉ sống vắn tới 26 tuổi!”. Cuộc sống bề bộn trôi qua, lời nói nghiệt ngã đó cũng phai nhạt theo. Anh Hai lớn lên đẹp trai, cao to và mạnh mẽ. Như những công dân tới tuổi đi lính trong chế độ VNCH, anh trúng tuyển vào không quân trở thành phi công – một binh chủng dường như chỉ dành cho đàn ông đạt chuẩn lý tưởng của … các cô gái. Trẻ trung, bảnh bao, tài hoa là thế. Ngày nọ ông chú đến nhà chơi, nhìn anh ông nhắc lại câu nói năm xưa và bảo: “Vẻ mặt mày trông xấu lắm, trong suốt tuần này đừng có đi đâu ra khỏi nhà!”. Anh Hai tôi lúc đó đã cười giễu cợt ông chú ngớ ngẩn. Hai ngày sau, có người bạn bị bệnh đột xuất nhờ anh vào đội bay giúp. Lẽ ra có thể từ chối vì đang kỳ nghĩ phép của mình, nhưng anh Hai đã nhận lời. Chuyến bay chở lương thực tiếp viện của anh bị lạc đạn rơi tại Đồng Tháp. Anh chết mất xác, năm đó vừa tròn 26 tuổi. Tôi chỉ được nhìn thấy di ảnh và hộp đựng hài cốt tượng trưng thờ anh Hai, hiện còn gửi ở chùa Vĩnh Nghiêm. Cái chết của anh Hai và lời phán truyền ngày xưa thường được kể trong gia đình như một câu chuyện tâm linh, thuộc dạng điển hình …
Ở khuôn viên Hội Âm nhạc Thành phố (81 – Trần Quốc Thảo Q.3) có cây da sống trên trăm tuổi. Không biết một ngày nọ nổi hứng sao mà có 7 nhạc sĩ trong BCH Hội ngồi họp lại bàn bạc và thống nhất nhổ bỏ cây da đó đi cho thoáng đãng. Ý định nghe ra cũng tốt!
Đó là vào những năm cuối thập niên 80 hay sao đó, chừng là vậy. Kể từ khi cây da bị đốn, các vị ấy từng người một cũng lần lượt ra đi: NS Truơng Quốc Khánh (tác giả Tự nguyện) anh chết lúc ấy khá trẻ, chỉ trên 40. Rồi là NS Ngô Huỳnh (tác giả Con kênh xanh xanh), NS Xuân Hồng (tác giả Mùa Xuân Trên Thành Phố Hồ Chí Minh), rồi cả NS Trịnh Công Sơn…Tôi không nhớ đủ hết, nhưng chuyện này luôn được nhắc đến trong các buổi trà dư tửu hậu giới nhạc sĩ.
Đi đến các tụ điểm ca nhạc, nếu vào từ cửa sau thì sẽ thấy: đập vào mắt đầu tiên là bàn thờ tổ, đặt ngay cửa đi ra sân khấu. Tối nào trước giờ diễn cũng khói hương nghi ngút. Các ca sĩ đứng đợi tới phiên mình, hay đến chấp tay lâm râm cầu nguyện, còn cầu gì thì tôi…bó tay. Hàng năm giới này giỗ quảy rất hoành tráng, nhưng tất nhiên - rất nhiều ca sĩ cầu líu lưỡi, cầu cũng chân thành lắm mà đâu phải ai cũng thành ngôi sao được.
Cũng như những người từng tiếp nhận nhiều nền giáo dục tiến bộ, tôi sống không duy tâm. Hay thờ ơ và từ chối với mấy lời rủ rê đi coi bói, coi thầy của bạn bè mình. Nhưng đúng là các câu chuyện như thế thường mang đến nỗi ám ảnh khôn cùng. Lúc nhỏ đọc Tam Quốc Chí, gấp sách tôi lại chỉ ấn tượng mỗi câu nói của Khổng Minh: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên…” . Tôi vẫn luôn muốn hiểu theo nghĩa tích cực của phân nửa câu: "Thành sự tại Nhân!", nhưng đúng là cuộc sống xung quanh đầy dẫy những câu chuyện tâm linh như thế…
HƯƠNG TRÀ
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
10/21/2007 11:55:00 CH
0
nhận xét
Nhãn: * Hương Trà, +TUỲ BÚT, THÁNG 10 - 2007