Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007

"CHUỖI THƠ NGUYÊN THÔNG"

“Như một nén hương lòng thắp lên để tưởng nhớ người bạn hiền khi tháng nguyện cầu… về. Hiệp thông và chia sẻ những nỗi lòng của bạn đến với mọi người qua chuỗi bài thơ bạn tặng khi còn những giọt lệ vắn, dài... bên nhau.
Và, cũng để nhỏ lệ tiếc thương cho một tài hoa, mệnh bạc thoáng đi qua vội vã giữa cuộc lữ thứ này!” (TBP) .
(...)
VÔ ĐỀ

Anh thắp ngọn nến
Đêm thẳm
Trời sâu
Mọi tinh tú đốt sáng
Trang giấy trắng
Từng giọt
Lặng lẽ
Rơi
Lặng lẽ
Ngọn lửa nuốt đi những hạt không khí và cả trí tuệ
Thời gian trôi thật khủng khiếp
Không dễ gì minh chứng được

Hoặc tan chảy hoặc hãy bước khỏi
Đừng bao giờ…
Tất cả đều giả dối
Còn lại - từng giọt - từng giọt.


VỌNG

Anh không bứt khỏi dây neo vùi dưới lòng biển cổ
Gió hú trong vỏ ốc, vỏ sò
Hát về nỗi huy hoàng hoá thạch
Xây nhà dưới những tầng san hô tránh sóng thần
Cánh chuồn đi qua cơn bão nước

Có những vì sao cháy rực giữa ngày không thấy
Bụi vũ trụ xối xả ném vào anh chẳng hay
Lũ chuột khiêng đức tin đổ biển
Người gánh nước đại dương tìm bí nhiệm

Tiếng rậm rịch những bước chân ngái ngủ
Tiếng rên la nơi bản lề bóng tối
Con tàu lớn lên bên kia bờ ánh sáng
Sóng lửa Thánh Linh
Cuộc đợi chờ đã những tấn trò thế kỷ

Đơn sơ Con trẻ
Bình an cho anh em.

Giáng Sinh 1993



THIÊN CA

Ta là tiếng hát trong đồng vắng
Không một cánh châu chấu, không manh áo che thân
Không giọt mật ong rừng

Ta im tiếng hát thành tiếng nấc
Thiên hùng ca du dương
Tịch mịch – vô bờ - không vọng âm
Đời đã làm gì ta khóc chào từ hốc đá đêm đông
Ta đã làm gì ngươi tháng ngày khiêm cung nhói buốt

Tìm đâu hơi ấm không lừa ngựa
Đường Bê-Lem vệt ánh sao sa
Tóc trắng suơng ta mấy sầu bể dâu không tựa
Uống khan chén vỡ đắng ngân hà

Hỡi thiếu nữ Sion hãy lau khô nước mắt
Tình cô độc vọng dưới hồn hoang mạc
Ta chôn túi bi ca cuối chân trời tím ngắt
Hôm nay đây khắp tầng trời trổi nhạc
Khúc - thần – thi - ta - một kẻ không nhà

Mùa Giáng Sinh 1995.



ĐÊM LỄ CHÚA GIÁNG SINH

Bê-Lem hỡi đồng quê
Sương giăng tràn đêm lạnh - heo hút
Một Hài Nhi vừa cất tiếng khóc
Dang tay ôm cả khối đời
Máng cỏ là nôi bế ẵm
Những người chăn cừu xuống núi lâu rồi
Hang đá lạnh rỉ rơi cùng đêm tối
Những chú cừu non lạc loài ghé mõm phả hơi

Bê-Lem hỡi, những công trình thế kỷ hai mươi
Phải đâu là huyền thoại
Chúa Giáng Sinh dưới chân cầu rác rưởi
Trong hang cùng ngõ hẻm bùn bê
Xó chợ nước mắt
Sân ga
Bến tàu than bụi
Mẹ ẵm con manh áo xác xơ gầy
Trái đất trên bàn tay tím ngắt
Một Hài Nhi giữa đời

Đàn cừu vừa xuống núi – đêm Người giáng sinh.

Mùa Noel 1987


Jos. Ag. NGUYÊN THÔNG

Không có nhận xét nào: