Một hôm mây đùn, chớp giật
Ầm ầm mưa chuyển, gió gào
Chú kiến cánh bay lìa tổ
Đi tìm ánh sáng trên cao
Mơ màng qua vùng hư ảo
Những đời giông bão gặp nhau
Bứt cánh trả cho trời đất
Ra đi chẳng hẹn về đâu
Từng đôi cánh nằm rơi rụng
Ố vàng theo gương thời gian
Chú kiến dùng bàn chân nhỏ
Leo lên, trèo xuống một đàn
Có thời huy hoàng vừa mất
Chú từng bay bổng như chim
Đôi cánh mỏng kia đã mọc
Từ trong tổ cũ êm đềm
Bay theo, bay theo ánh sáng
Ánh sáng có mà hư không
Đời này chú không bắt được
Kiếp sau, sau nữa cũng không
Gắng bò mải mê vùng sáng
Cả đàn nằm chết bên sân
Nghĩa trang kiến là có thật
Dù trời mây bay ngàn năm
Lâm Tì Ni buồn chết được
Cõi người toàn mộng Nam Kha
Dưới gốc Hoè có tổ kiến
Tình thôi! Bao nỗi nhớ nhà
Có người tình cờ thấy biển
Bứt cánh bò suốt đêm thâu
Bỗng đau những đời biệt xứ
Hồn quê rưng rức thương sầu.
Bạch Hạc HÀ ĐỨC THÔNG
Thứ Hai, 26 tháng 11, 2007
MONG MANH ĐỜI KIẾN
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
11/26/2007 08:45:00 CH
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét