Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007

KHOẢNG CÁCH

Em về
Nghe bao chiều chua xót
Từng giọt mắt, lăn loáng má hồng
Ngậm thêm một hòn sỏi trong lòng
Có lẽ không bao giờ tan mất

Em về
Chiều buồn chất ngất
Mẹ đón ở cửa giận hờn
Phải không ? Con đã đứng bên sông
Với người con yêu âm thầm lắm !

Buồn rười rượi
Ta về, ân hận
Thoáng êm đềm vội vã bay xa
Còn dư hương ngọt lịm môi hoa
Nhưng vời vợi
Nỗi buồn
Và khoảng cách.

TUYẾT MAI

Không có nhận xét nào: