Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007

NGỦ DƯỚI TRĂNG

Như là em đã quên anh mất
Bởi trong em có những niềm riêng
Anh để đời trôi trôi hút mắt
Nỗi nhớ không làm anh sống thêm

Vẫn nhớ bây giờ như vô vọng
Em đã làm thinh cả mắt môi
Có biết không, em chiều nghiêng bóng
Em chưa nói được, anh đã một đời

Sao anh buồn thèm ngủ dưới trăng
Để lá đào che tấm thân tàn
Một kiếp con người thương và nhớ
Hóa kiếp si tình dưới trăng tan

Ngủ dưới lá khô đời anh rả mục
Với lá với giun tưởng niệm một thời
Một thời yêu em, thương và nhớ
Nhưng em không chỉ của riêng ai

TUYẾT MAI

Không có nhận xét nào: