Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007

LẶNG LẼ

Phút êm đềm nào cũng qua như thời gian
Vội vàng hơn cả mặt trời xuống núi
Nhưng nếu cuộc đời không vội
Ta cứ tưởng rằng ta có riêng rất riêng

Trăng sau một đêm
Nhường ánh sáng cho mặt trời
Ta sau một thoáng người
Ta trắng tay và tay trắng
Chẳng nợ chi cuộc đời
Ta mãi là ta thầm lặng
Từng phút êm đềm từng hồi cay đắng
Vì yêu người ta trắng đôi tay
Không chắc gần, mà rất chắc xa bay
Mối tình đời huyền hoặc

Trăng sau một đêm, trăng mất
Người sau một thoáng, người xa
Cuối cùng chỉ có mình ta
Âm thầm lặng lẽ trăng già hư không

TUYẾT MAI

Không có nhận xét nào: