Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2007

QUAY ĐI VÀ KHÓC

Ngày .... tháng .... năm 1997

Cuối cùng tôi cũng dành đủ số tiền để sắm cho mình một bộ đồ thật bảnh. Đến cổng chợ, một cụ già nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi, thấy thế tôi liền vội vã bước đi. Khi lấy tiền ra mua áo, tôi cảm thấy như mình có lỗi với cụ, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, tôi tự nhủ: “Tại mình không có tiền lẻ thôi mà”. Từ trong chợ bước ra tôi chợt thấy bé Ti ,con dì tôi, đang nói chuyện với cụ già lúc nãy, cả hai ngồi nói chuyện thật vui vẻ.
Hình ảnh đó khiến tôi chợt nhớ lại….

Cách đây mười năm, tôi cũng như bé Ti thường ngồi ngoáy trầu cho cụ bà hành khất, nghe cụ kể chuyện ngày xưa. Có lúc thì chạy chơi với những đứa trẻ con nhà nghèo ở cuối xóm, khi thì đùa nghịch với những đứa trẻ nhặt rác ở đầu đường. Có bánh kẹo tôi thường đem đến cho tụi nó. Nhiều lúc nhìn chúng nó, tôi lại thầm ao ước: "Ước gì mình có thật nhiều tiền để giúp tụi nó”. Thế rồi ngày tháng qua đi, mải mê với những tính toán bon chen trong cuộc sống đã xoá nhoà trong tôi những tình thương đó. Ước mơ hôm nào giờ cũng lụi tàn theo ngày tháng, giờ chỉ còn lại tôi - một con người ích kỷ, chỉ biết lo nghĩ đến bản thân mình. Tôi là thế đó, lúc không có tiền thì lại ước có thật nhiều tiền để giúp người, đến khi có thì lại so đo, tính toán thiệt hơn.

Tôi quay về để dòng lệ chảy dài trên khoé mắt. Tôi khóc ư? Khóc vì cuộc đời vẫn còn nhiều bất hạnh, hay khóc vì cuộc đời có lắm đổi thay?

Không! Tôi khóc vì xót xa nhận ra rằng: Cuộc đời vẫn thế, còn tôi chẳng là tôi nhạy cảm của hôm nào…

BĂNG TÂM

Không có nhận xét nào: