Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2007

TRÁI TIM BĂNG GIÁ

Giữa năm lớp mười, tôi phải chuyển trường theo gia đình đến một nơi mới. Bước chân vào lớp mới, tôi hơi bỡ ngỡ với những gương mặt hoàn toàn xa lạ. Những ngày đầu, tôi thu mình trong cái vỏ ốc kiên cố của mình để quan sát bốn mươi ba khuôn mặt của lớp.

Dần dần tôi bớt lo sợ khi thấy những khuôn mặt đó cũng thật là đáng yêu “như tôi vậy”. Trong lớp có một nhỏ làm tôi rất tò mò bởi tính cách không giống ai của nhỏ. Những công việc của trường đề xuất nhỏ luôn là người xung phong nhận làm đầu tiên. Thế nhưng có một điều tôi hơi thắc mắc là nhỏ rất ít tham gia vào những trò nghịch ngợm của lũ con gái nổi tiếng học giỏi và cũng nổi tiếng quậy nhất trường. Dần dần, tôi cũng quen cái tính trầm lặng của nhỏ, hèn gì cả lớp gọi nhỏ là "Người Băng Giá"(chả là nhỏ tên Băng Tâm ấy mà).

Một hôm khi đến nhà nhỏ mượn tập, tình cờ tôi gặp nhỏ đang vui đùa cùng đám nhóc. Nhỏ cười nói huyên thuyên, so với nhỏ lúc này và lúc ở trường đúng là hai con người hoàn toàn khác nhau. Hết chơi, nhỏ lại ngồi vá áo cho lũ nhóc đó...

Lần khác tôi đến nhỏ chơi thì tình cờ thấy nhỏ đang ngồi nói chuyện với một bà lão, cả hai cứ mệ mệ, cháu cháu thật là thân tình. Nhưng một lần nữa tôi chợt sững sờ khi biết được đó là một bà cụ hành khất.

Một hôm khác, khi đi học thêm về, tôi chợt thấy nhỏ đang đèo theo sau một cô bé. Ồ, tôi hơi ngạc nhiên... nhỏ làm gì có em gái, chắc là cùng đường nên nhỏ cho quá giang? Nhưng lúc tôi đến gần thì nghe đứa bé nói nhà nó ở tân quận Thanh Khê. Trời! Một đoạn đường gần bảy cây số - trời mưa tầm tã… Nếu là tôi, chắc tôi chỉ chở nó đến gần nhà mình rồi cho nó tiếp tục quá giang người khác. Nhìn thân hình gầy nhom của nhỏ đang có sức chiến đấu với những cơn gió, tôi thấy thương thương làm sao. Một ý nghĩ chợt loé lên trong tôi, thế là tôi quyết định đạp theo nhỏ và sẽ cùng nhỏ chở cô bé kia về tận nhà. Trên đường đi, tôi thầm so sánh nhỏ và tôi… đúng là hai thái cực.

Là một người Công Giáo, mang trên mình sứ mạng “yêu tha nhân như chính mình”, Nhưng đứng trước những con người nghèo khổ, tật nguyền,... tôi thường xa lánh, né tránh họ như sợ mình sẽ bị vạ lây. Bấy lâu nay tôi thường gọi nhỏ là Người Băng Giá, nhưng trái lại tôi mới là kẻ có Tâm Hồn Giá Băng. Còn nhỏ thì thật xứng đáng với cái tên của mình “Tâm Hồn Trắng Như Tuyết”.

Cám ơn nhỏ đã giúp ta nhìn lại chính mình. Ta tự hứa với lòng là sẽ cố gắng trở nên giống nhỏ, một con người có tâm hồn yêu tha nhân như chính cái tên Tâm Thương của mình.
BĂNG TÂM

Không có nhận xét nào: