Trên cao đứng lặng vầng trăng
Ngắm nhìn phố thị đèn giăng tỏ mờ
Miên man hồn nhặt ơ hờ
Quẳng vào giữa cuộc bơ phờ nhân gian ...
Từ đâu em vẽ dung nhan
Vào trong đáy cốc vơi, tràn không hay ?
Ta chưa cạn chén thương ôi !
Sao em nỡ rót men say hình hài?
Phải em, con gái loài người
Đem trao hương dịu, giấu hời dối gian?
Hay em, Thiên sứ Địa Đàng
Về đây hoa trái Vườn Thương ai chừng?
Ồ, xin đa tạ sắc hương!
Quán Tình hạnh ngộ vô thường - hồn si...
Biết còn mấy bận chia ly
Trăm năm quá vội nẻo mê bước hoài?
Trao nhau dư ảnh một mai
Mưa nhoà, nắng nhạt, tình phai... khổ tìm
Không gian rồi cũng im lìm
Hãy là kỷ niệm êm đềm xuân xanh!
Về đâu ơi hỡi trăng thanh
Buồn chăng nhân thế theo tình mây bay ?
Chờ ta tạm biệt cuộc này
Cùng nhau dạo khúc : Người say Thiên Thần...
TRẦM BIỆT PHƯƠNG
Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007
TỪ ĐÂU ?
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
11/11/2007 11:11:00 CH
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét