Ngày dần khép. Gió núi se se lạnh
Cầm tay nhau… ta cùng bước lên đồi
Mẹ đứng đó, gánh hai mùa mưa nắng
Đợi con về gầy lại cánh rừng xưa
Muôn ngọn nến vùng lên đốt bóng tối
Lời thánh ca hoà quyện với hương ngàn
Dòng sông cạn ngóc đầu ngong chuyện lạ
Núi Tà Pao có Bà Chúa uy quyền
Một hòn sỏi bỗng trở thành thi sĩ
Viết bài thơ trên cát bụi chân đồi
Mong gió chở thơ về nơi bất tận
Cho người đi từ dạo ấy mỉm cười !
07-11-07
NGUYỄN TÙNG HIẾN
Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007
ĐỘC THOẠI
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
11/09/2007 06:29:00 CH
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét