Từ Tabor, đến Can-vê
Đường đi sao quá ê chề Chúa ơi
Theo Chúa, thân xác rã rời
Theo Thầy lên núi nguyện cầu
Tâm hồn rộng mở, nhiệm mầu trời cao
Lắng ghe tiếng gió thì thào
Mắt thiu thiu ngủ, chìm vào mộng mơ
Giật mình, tỉnh giấc, ngẩn ngơ
Ồ! Sao Thầy lại sáng ngời lạ chưa!
Áo Thầy tuyết trắng còn thua
Dung mạo Thầy lại biến ra khác thường
Lại cùng “Hai Vị thân thương”
Chuyện trò, bàn tính bước đường tương lai
Hồn con lạc cõi Thiên Thai
Lòng con phấn chấn, ngày mai sáng ngời
Mừng thay có chốn thảnh thơi
Ba lều dựng tạm, nghỉ ngơi lưng Thầy
“Ước gì được ở nơi đây”...
Bỗng đâu có một bóng mây bao trùm
Lời Thiêng từ chốn không trung
“ Nghe lời Ngài dạy, Phục tùng Ý Thiên”
Giật mình, ngơ ngác không yên
Bỗng Thầy chỉ có lặng yên một mình
Nghiêm nghị, căn dặn, lặng thinh
Chớ đừng lộ ý Bóng Hình vừa xem
Hòa mình cùng với anh em
Đến khi Thánh Ý vẹn tròn Hiến Dâng
Chớ đừng đắm đuối lâng lâng
Hào quang giúp sức, “Xin Vâng” vào đời
Gian nan, đau khổ người ơi
Trời cao lên tiếng gọi mời hiến thân
Đáp tình, con chẳng phân vân
Mong sao đẹp ý “Mùa Xuân Vĩnh Hằng”
Tabor giây phút vinh thăng
Can-vê nhịp bước, đo bằng “Tình Yêu”.
*Chúa nhật thứ II – Mùa Chay Năm C - 2007
MẶC TRẦM CUNG
Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007
PHÚT VINH THĂNG
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
11/09/2007 08:53:00 SA
Nhãn: * Mặc Trầm Cung, +THƠ ĐẠO, THÁNG 11 - 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét