Lạy Chúa khoan nhân, chậm bất bình
Xin Ngài nguôi giận, án công minh
Tội con lãnh đạm, không màng đến
Nỗi khổ đau sầu, kiếp nhân sinh
Ru ngủ hồn con, chẳng đoái hoài
Nỗi buồn, nỗi khổ, chốn trần ai
Anh em bé mọn, người thân cận
Nhắm mắt không màng, tình nhạt phai
Lời Chúa cho con, sáng mắt lòng
Không sinh trái ngọt, thật phí công
Hại mầu mỡ đất, loài vô dụng
Đốn bỏ cho rồi, chẳng hoài mong
Chấp tay con lạy Chúa khoan dung
Chầm chậm Ngài ơi! Chớ thẳng thừng
Xin cho kỳ hạn, mùa năm tới
Trái ngọt no tròn. “Xin Kính Dâng”
Con đã hiểu rồi, Chúa yêu ơi!
Yêu thương nhân thế, tiếng gọi mời
“Mến Chúa - Yêu người”, không tách biệt
“Yêu người - Yêu Chúa”. “Tình sánh đôi”
Nhờ công nghiệp Chúa đã hy sinh
Máu chuộc thân con thoát tội tình
Cây vả đời con không bị đốn
Vun trồng, chăm bón, trái lung linh
Từ nay con quyết sống yêu thương
Chia sẻ áo cơm kiếp đọan trường
Kiếp thân cô lẻ trên đường phố
Ấp ủ ân tình, kẻ gió sương
Từ nay con chẳng dám thờ ơ
Lời Chúa in sâu, chẳng phai mờ
Sống kiếp nhân sinh, tình liên đới
Trái tim rộng mở. “Khúc Tình Thơ”.
*Chúa nhật thứ III – Mùa Chay Năm C – 2007.
MẶC TRẦM CUNG
Thứ Năm, 8 tháng 11, 2007
CÂY VẢ ĐỜI CON
Người đăng:
HỒN NGHỆ SĨ
vào lúc
11/08/2007 10:36:00 CH
Nhãn: * Mặc Trầm Cung, +THƠ ĐẠO, THÁNG 11 - 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét