Ta bước khỏi thế giới chúng ta
- nhỏ hẹp
Người ngỡ thế giới người
- rộng lớn
lại bôn ba đi tìm.
Hạnh phúc như con vận đen đỏ
Được – mất sấp ngửa trong lòng tay.
....
Và, rồi một mình
ta trầy trật đi qua mùa giông bão,
Sài Gòn mắc mỏ
ngóng đỏ mắt chờ …
HƯƠNG TRÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét