Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

VÔ CẢM

















Rồi ngày nào đó bóng tối òa vỡ,
mặt trời thôi chói lòa để câm lặng làm ngôi sao lùn trắng
lãnh cảm trong tình yêu.
Em muốn mùa đông trong anh được yên nghĩ
Em mơ mùa thu trong em được lãng quên.
Sớm mai mùa xuân theo bạn bè xuống phố
hội hè, yến tiệc mừng chào
rượu đổ tràn vênh,
những tờ lịch treo lên ngày tháng lạ
nước mắt chao nghiêng hóa thành cổ tích.
em chở mùa đông đi suốt cuộc đời.


















Ừ, vậy thôi !
Thế giới không còn đồng sinh cho chúng ta
thế giới suy tàn khô kiệt bản năng yêu
những con người ngước lên với tia nhìn giá buốt
đóng đinh bóng đêm
mang tai ương đến tương lai
đánh thức giấc mơ cơ bắp.
Đừng tàn lụi nhé, Tình Yêu !
thứ nguyên tố đầu tiên cấu thành thế giới.
Ta viễn du về phía mặt trời
tái thiết cuộc đời mới – cuộc đời không có anh
nhưng cuộc đời có những con chìa vôi hót lanh lảnh
cuộc đời vun trồng những bụi hoa hồng nở mát trong đêm…

HƯƠNG TRÀ

Không có nhận xét nào: